Chương 42

Mọi người không ai chú ý đến Lâm Tạ dường như cảm nhận được chuyện gì đó sắp xảy ra, không nhịn được quay đầu nhìn lại.

Vì di chuyển bằng xe bay nên tốc độ đi đường rất nhanh, nháy mắt đã cách xa khu tị nạn, mấy người Thời Dư chia ra mỗi người ở trên một cái xe bay khác nhau, xe bay vừa lái đi không lâu, cô nghe được tiếng động lớn từ sau lưng truyền đến.

Thời Dư nhắm mắt ổn định lại tâm trạng phức tạp của mình, chiếc nhẫn cơ giáp trên ngón trỏ lóe lên một tia sáng màu xanh nhạt như đang cảm nhận được tâm tình của cô.

Tốc độ mở rộng của lỗ hổng còn nhanh hơn so với suy đoán của Lạc Hạ Từ, còn cái xúc tu đầy mụn nhọt màu đỏ vươn ra đầu tiên không biết vì sao lại rụt trở về.

Lâm Tạ còn đang nhíu mày quan sát thì một loại trùng tộc giống như con giun đột nhiên chui ra từ trong lỗ hổng, nó dùng tốc độ cực nhanh quất ngã mấy chiếc cơ giáp không kịp phản ứng.

Toàn thân con giun đều ướt sũng, bên ngoài cơ thể còn có đủ các loại ống hút khác nhau, khi màn hình điều khiển của cơ giáp hiện rõ hình ảnh của nó, Lâm Tạ thậm chí có thể nhìn thấy chất lỏng màu đen bám bên ngoài cơ thể nó.

Con giun lập tức quấn lấy một chiếc cơ giáp, nó sử dụng sức lực to lớn bẻ chiếc cơ giáp đó ra làm hai nửa, chiến sĩ trong khoang điều khiển chịu tổn thương rất lớn về tinh thần lực, anh ta kêu lên một tiếng rồi ngất đi.

Lâm Tạ cầm chắc thanh đao trong tay, không chút do dự chém về phía con giun, nó lập tức bị cắt thành hai nửa, chất lỏng màu đen từ trong người nó bắn ra nhưng con giun đó vẫn không chết, nó vặn vẹo trên mặt đất, vết thương lành lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, ban đầu chỉ có một con bây giờ đột nhiên biến thành hai con.

Đúng lúc này, những con giun khác lại tiếp tục chui ra từ lỗ hổng, áp lực của mọi người đột nhiên tăng lên, nhưng vẫn chỉ còn cách chém con giun thành hai nửa rồi nhìn trơ mắt nhìn vết thương của bọn chúng lành lại và biến ra hai con giun hoàn chỉnh.

Trán của Lâm Tạ đã lấm tấm mồ hôi, phần lớn cơ giáp của chỗ trú quân mà Hải Lam tinh điều khiển đều là cấp A, những con giun này tuy năng lực chiến đấu không cao nhưng sức lực lại rất mạnh, một khi bị bọn chúng quấn lấy, cơ giáp cũng sẽ bị sức mạnh to lớn của chúng bẻ gãy thành hai mảnh.



Nếu không muốn bị quấn lấy thì chỉ có thể cắt con giun thành nhiều đoạn, nhưng càng cắt thì chúng phân ra càng nhiều, toàn bộ không gian đều chỉ còn lại những con giun đáng ghét.

Rất nhanh, Lâm Tạ phát hiện ra nếu cắt nhỏ con giun đến một mức nhất định thì chúng không thể phân chia được nữa, cũng không có năng lực chiến đấu, chỉ có thể nằm giãy dụa trên mặt đất khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Tất cả cơ giáp đều cầm đao điên cuồng cắt con giun, nhưng mà lỗ hổng vẫn không ngừng mở rộng ra, ngoài những con giun này còn có những trùng tộc khác chui ra từ lỗ hổng.

Một con đỉa đen vung những xúc tu kinh tởm mở ra hàm răng nhọn điên cuồng lao tới, cũng không quan tâm đến những con giun kia kinh tởm thế nào, nó ăn toàn bộ chúng trong một phát cắn bằng những chiếc răng sắc nhọn.

Từ hàm răng trắng của chúng những chất lỏng màu trắng đen đan xen chảy xuống, khiến cho người từng trải như Lâm Tạ cũng suýt chút nữa thì nôn ra.

Anh ta không dám buông lỏng cảnh giác, liên tục chỉ huy trú quân phòng thủ và hỗ trợ, ưu điểm lớn nhất của Hải Lam tinh trú quân chính là bọn họ là quân nhân, họ biết cách phối hợp với đồng đội, cho dù chỉ là cơ giáp cấp A thì dưới sự phối hợp ăn ý với đồng đội cũng có thể phát huy năng lực của cấp A siêu cấp.

Trong trận chiến, các cơ giáp không ngừng bị phá hủy, khu tị nạn cũng biến thành một vùng đất hoang tàn, mà lỗ đen kia vẫn đang không ngừng mở rộng.

Lâm Tạ nhìn đội ngũ xe bay mới bay được không xa trên màn hình mô phỏng, cắn răng hét lớn một tiếng, cầm thanh đao lao vào đám đỉa đen.

Anh ta cảm thấy may mắn vì trùng tộc chui ra từ lỗ hổng không có con nào có năng lực vượt qua cấp A, nếu không cho dù là anh ta ở đây thì cũng không thể kéo dài được mấy phút.

Thời gian dần trôi qua, Lâm Tạ cảm nhận được tinh thần lực của mình đang không ngừng tiêu hao, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ, xung quanh không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết của đồng đội, anh ta chỉ biết mình phải cùng đạo và né tránh đòn tấn công của chúng.

Đến khi anh ta nhìn thấy một cái chân đầy lông đang chui ra từ lỗ hổng, Lâm Tạ nhếch mép cười chua xót.



Anh ta chưa từng nghĩ đến chuyện mình không chết ở tiền tuyến, mà lại chết ở trong tay đám quái vật đáng kinh tởm này.

Lâm Tạ lại hét lớn một tiếng, điều khiển cơ giáp bắn ra tất cả đạn pháo có được, mặc dù cơ giáp đã rất suy yếu nhưng vẫn điên cuồng tấn công về phía con bạch tuộc nhện đang chui ra từ lỗ hổng.

Con đỉa đen nhân lúc anh ta sơ hở dùng xúc tu lo lớn đánh bay cơ giáp khiến nó đập mạnh vào một tòa nhà.

Trong khoang điều khiển, Lâm Tạ phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân đau đớn kịch liệt và đầu nhói lên giống như bị một đống kim đâm vào không ngừng mài mòn ý chí của anh ta.

Anh ta nhìn thấy bạch tuộc nhện chui ra từ lỗ hổng, mỗi một bước chân giẫm trên mặt đất, là một đám trùng tộc bị nó giẫm nát, chúng gào thét vặn vẹo nhưng vẫn không thể chống cự lại được.

Anh ta trơ mắt mình con bạch tuộc nhện đi tới trước mặt mình, vung chân trước đánh về phía khoang điều khiển.

Nhưng ngay lúc này, một tia laser từ đằng xa bắn trúng cái chân trước đang vung lên của bạch tuộc nhện, phát bắn này làm cho nó đứt một cái chân.

Lâm Tạ đang kinh ngạc mở to mắt nhìn hình ảnh trước mắt thì nghe được âm thanh kiêu ngạo của một cô gái truyền ra từ kênh công cộng.

“Cái thứ xấu xí kia, ai cho phép mày giơ chân lên? Nằm xuống cho ta!”

Cơ giáp màu lam bạc từ đằng xa bay đến, cô gái thu hồi lại khẩu súng bắn tỉa rồi lấy kiếm ánh sáng từ trong cơ giáp ra tấn công về phía nó.