Chương 41

Lâm Tạ không thông báo cho dân tị nạn biết tin trùng tộc xâm lược, mà chỉ dùng cảnh báo cấp độ 1 để thông báo cho mọi người rời đi.

Khu tị nạn tuy hơi hỗn loạn, nhưng chưa đến mức gây ra khủng hoảng.

Cố Tiền Khiêm sau khi ra ngoài nói: “Mình muốn đi tìm anh mình, các cậu đi trước đi.”

Vết thương của Cố Minh Trạm sau khi được cứu chữa tuy đã tốt lên không ít, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, hiện đang còn nằm ở khu cấp cứu.

Lạc Hạ Từ đúng lúc nghe được câu đó, nhân tiện trả lời: “Khu cấp cứu đã sắp xếp rời đi, bây giờ tất cả mọi người đều đến chỗ lối ra của khu tị nạn, cậu đi qua thì cũng không gặp được.”

Anh ta giống như là cái gì cũng biết, Thời Dư không khỏi nhìn anh ta nhiều hơn, trực tiếp hỏi: “Anh nghĩ bây giờ nên làm gì ?”

Kế hoạch rút lui đã sớm được sắp xếp tốt, tất cả người ở khu tị nạn đều được Thẩm Hàm hỗ trợ rút lui theo con đường đã được chỉ định.

Lạc Hạ Từ nhanh chóng nói: “Trùng tộc có thể lén lẻn vào khu tị nạn, vậy có phải cũng có thể tập kích trên đường chúng ta rút lui không? Việc chúng ta phải làm bây giờ là đảm bảo an toàn cho người của khu tị nạn, chỉ cần khu tị nạn không xảy ra thương vong, anh trai cậu chắc chắn sẽ không có chuyện gì.”

Trùng tộc đã nhiều lần tấn công vào khu tị nạn nhưng đều thất bại, lần này bọn chúng tung ra chiêu lớn trực tiếp đánh từ trong ra và liên tục tăng thêm viện binh, mấy người Lâm Tạ ở lại ngăn cản nhưng như vậy thì sức chiến đấu trên đường đi sẽ rất yếu, bởi vì sự việc xảy ra bất ngờ, nên viện binh từ khu tị nạn khác không thể đến giúp đỡ kịp thời.

Mọi người liếc nhìn nhau, trong lòng đều mang suy nghĩ riêng, năm người nhanh chóng rút lui ra bên ngoài, người của khu tị nạn đều đã tập hợp ở bên ngoài.

Sau khi Phong Hiểu giúp Cố Tiền Khiêm băng bó vết thương thì cả đội bắt đầu lên đường họ không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại khu tị nạn ở phía sau.



Cố Tiền Khiêm ôm bả vai bị lưỡi dao sượt qua lùi lại hai bước, lưỡi dao chỉ to bằng ngón tay của trẻ con xoay một vòng trong không khí rồi quay ngược lại tiếp tục tấn công về phía cậu làm cho túi không gian cậu đeo bên hông bị cắt rách một lỗ.

Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, Thời Dư lập tức quay người lại, rút ra súng năng lượng ở bên hông rồi bắn một phát vào con bướm xinh đẹp đang bay lượn.

Súng năng lượng bắn trúng con bướm, nó vỗ nhẹ đôi cánh rồi rơi thẳng xuống đất, con dao nó đang điều khiển cũng đột nhiên hóa thành bột phốt-pho rồi rơi xuống.

Mà không gian nơi bột phốt-pho rơi xuống bắt đầu trở nên vặn vẹo rồi một lỗ đen kì lạ bắt đầu hiện lên, xác con bướm rơi xuống vừa vặn rơi vào đó.

Trước kia ở sảnh triển lãm, Cố Tiền Khiêm đã từng nhìn thấy hình ảnh này, cảnh tượng lúc đó khiến cậu bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy rùng mình.

Cậu ta mở to mắt, hét lên: “Nhanh! Đi mau! Trùng tộc chui ra từ cái lỗ này đấy!”

“Chúng ta không thể ở lại đây được nữa, phải lập tức rời khỏi nơi tị nạn này!”

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Lâm Tạ vừa phản ứng lại thì nghe được Cố Tiền Khiêm nói như vậy, chỉ mới vài giây mà lỗ hổng đã hoàn toàn mở ra, một cái xúc tu đầy mụn mủ màu đỏ thò ra từ một góc.

Thời Dư lập tức rút súng bắn về phía cái xúc tu đỏ đó, Lâm Tạ cũng nhanh chóng thông qua trí não bật còi báo động để thông báo cho người dân ở khu tị nạn rút lui.

Những người khác cũng chậm chạp phản ứng lại học theo Thời Dư bắn về phía lỗ đen nhưng súng năng lượng lại không hề gây tổn hại đến xúc tu kia, còn mụn mủ trên xúc tu sau khi bị súng năng lượng bắn trúng cũng to lên như vừa được ăn no.

Ánh mắt Lâm Tạ lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức xoay người sang nói với thanh niên bên cạnh: “Thẩm Hàm, cậu dẫn theo một nhóm người đi trước dẫn đường cho dân tị nạn tới địa điểm đã được chỉ định, tôi ở lại phía sau hỗ trợ!”

“Từ giờ mọi chuyện đều do cậu quyết định, chỉ cần đảm bảo tất cả mọi người đều rời đi một cách an toàn!” Thẩm Hàm là cánh tay phải đắc lực của Lậm Tạ, trong khoảng thời gian ở khu tị nạn này, tất cả kế hoạch là do hai người cùng nhau đưa ra.



Thẩm Hàm trong chớp mắt đã hiểu quyết định của Lâm Tạ, cậu biết bây giờ không phải lúc do dự, cậu cắn răng nhìn về phía đám người đóng quân tại Hải Lam tinh nói: “Mọi người đi theo tôi!”

Thời Dư nhìn những xúc tu đang không ngừng vặn vẹo, nắm chặt chiếc nhẫn cơ giáp trong tay.

Cô biết rõ, nếu mấy người Lâm Tạ ở lại đây thì cơ hội sống sót vô cùng nhỏ. Nhưng cô thì khác.

“Cô còn đứng ngẩn người ở đấy làm cái gì?” Lâm Tạ thấy Thời Dư còn đứng yên một chỗ, không nhịn được quát lên.

“Em có thể ở lại chiến đấu!” Thời Dư ngẩng đầu nhìn anh ta với ánh mắt kiên định.

Mặc dù cô không biết rõ nguồn gốc của【 Chiến Thần 】, nhưng cô đã tiếp xúc với cơ giáp trong nhiều ngày như vậy nên cô hiểu rất rõ sự chênh lệch to lớn giữa cơ giáp cấp A và 【 Chiến Thần 】, nếu như cô ở lại và điều khiển【 Chiến Thần 】ngăn cản trùng tộc......

“Cút ngay cho tôi! Chỗ mà Hải Lam Tinh đóng quân này không vô dụng đến mức cần một người chưa đủ tuổi trưởng thành như cô ở lại hỗ trợ!” Lâm Tạ kéo tay Thời Dư đem cô giao cho Phong Hiểu.

“Các ngươi đều phải đi, không một ai được ở lại!”

Một số người lộ ra ánh mắt không phục, Lâm Tạ vừa định nổi giận thì Lạc Hạ Từ đang đứng ở một bên tiến lên nói: “Trong vòng mười phút, cái lỗ hổng này sẽ mở rộng ra thành một cái lỗ có đường kính một mét, trong vòng năm phút sẽ mở rộng thêm mười mét, sau một giờ lỗ hổng vừa đủ để cho một con quái vật lớn như bọ ngựa xanh chui qua.”

Lúc này không ai rảnh để ý xem tại sao anh ta lại biết quy luật mở ra của lỗ hổng, Lâm Tạ cố gắng kiềm chế lửa giận, gật đầu một cái, vỗ vỗ bờ vai của anh ta rồi nói với anh ta một tiếng đi.

Phong Hiểu và Lục Đông Ngôn cắn răng, một người kéo Thời Dư một người đỡ Cố Tiền Khiêm vội vàng rời đi.