Chương 36

Phong Hiểu trầm mặc hai giây, đem ba chữ “Tới trợ giúp” nuốt trở vào, đổi một câu khác: “Đến xem náo nhiệt.”

Thời Dư: “?”

Lục Đông Ngôn gật gật đầu, cơ giáp được cậu điều khiển cũng gật đầu theo.

Thời Dư: “?”

Thời Dư tức giận nói: “Hai người các cậu đáng bị đem đi dìm l*иg heo!”

Cô đánh nhau cực khổ như vậy, hai người bọn họ lại ở một bên xem náo nhiệt? Nghe xem nghe xem, đây là tiếng người sao?!

Bên kia khán giả xem trực tiếp cuộc chiến điên rồi, kênh trực tiếp của Tô Điềm đã lên tới mấy ngàn vạn người xem, hơn nữa bình luận còn điên cuồng lướt qua màn hình. .

【 Nghe danh mà đến: Cmn cmn! Y1121 Cũng quá lợi hại đi! Để cho tôibình tĩnh để cho tôibình tĩnh…】

【 Không nói nên lời: Những quái vật kia có thể dễ dàng bị xử lý như vậy, sao quân đoàn Kinh Cức cứu viện đã lâu mà không có tiến triển gì? Đây chính là thực lực của quân đoàn đệ nhất Liên Bang sao? Vậy cũng quá cùi bắp đi? 】

【 Trời ạ: Lầu trên không biết thì im lặng có được không ? Không thấy số liệu lãnh đạo địa phương công bố sao? Loại vừa rồi là quái vật Đỉa đen năng lực chiến đấu từ cấp A trở lên và cấp S trở xuống, cơ giáp cấp A cùng cấp căn bản không đối phó được, mà năng lực chiến đấu của nhện khổng lồ có khoảng cách cực lớn từ cấp S đến giữa cấp SSS, còn có thể dễ dàng bị xử lý? Không phải dễ dàng bị xử lý, mà là Y1121 quá trâu bò hiểu không? 】

【 Hải Lam Tinh cố lên!!!: Lúc này còn ầm ĩ cái gì nữa? Chẳng lẽ không nên hô to lợi hại sao? 】

【 Muốn gả thì gả Y1121: Y1121 lợi hại quá! Thổi bạo Y1121! 】

......



Bình luận lướt nhanh như nước chảy, mặt của Tô Điềm đỏ bừng vì kích động, cô cũng theo những người xem trực tiếp hô to Y1121 lợi hại, mà người trong đội ngũ của cô cũng dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm xác nhện có thể mang về căn cứ làm cơ giáp cấp A, vừa dõi theo chiếc cơ giáp trở về với bộ dáng rách rưới sau khi kết thúc trận chiến.

Ai cũng đều hâm mộ kẻ mạnh, huống chi là ở Hải Lam Tinh, nơi đang bị loài sinh vật không biết tên xâm lược.

Có một người chém quái vật như thái đồ ăn vậy, khiến mọi người an tâm một chút.

Thời Dư không biết đến sự hỗn loạn trên tinh võng, vì vậy cô liền cắt bỏ mấy cái xúc tu rồi vừa dán vừa trói chúng vào cơ giáp của Tô Kiến Hành vừa chạy tới và Lục Hạ Từ. Bá cổ như anh em xong dỗ dành họ trở về nơi trú ẩn với chiến lợi phẩm trước.

Lục Hạ Từ hơi do dự, nhưng biết ở lại cũng không có tác dụng, vì vậy anh ta im lặng làm người khuân vác và đi về phía nơi ẩn náu mà không nói một lời.

Tô Kiến Hành, với tư cách là đội trưởng, tất nhiên không thể cho phép một số người chạy lung tung bên ngoài, nhưng Thời Dư hoàn toàn không nghe anh ta nói, liên tục vỗ ngực hứa sẽ trở về nơi ẩn náu ngay sau khi cứu được người.

Sau khi cân nhắc lợi hại, Tô Kiến Hành không còn lựa chọn nào khác ngoài việc buông tay, nhưng mạnh mẽ yêu cầu vài người sử dụng cơ giáp của anh ta để xác định vị trí. Thời Dư hoàn toàn đồng ý thì anh ta mới rời đi.

Sau khi tiễn hai người khuân vác, cô liếc mắt nhìn hai người còn lại. Lục Đông Ngôn giành nói trước: "Muốn vui thì phải xem đến đoạn cuối."

Thời Dư: "..."

Phong Hiểu nói thêm: "Người gửi tín hiệu cấp cứu dường như bị thương."

Được rồi.

Cô xác định vị trí của Cố Tiền Khiêm rồi bay về phía cậu. năng lực của tên nhóc này không tồi, có thể chạy được bằng xe đạp bay.

Một phút đồng hồ sau ba người đuổi kịp Cố Tiền Khiêm.



Cố Tiền Khiêm sau khi nhận được tin tức của Thời Dư thì dừng lại, mắt đỏ hoe tập trung băng bó vết thương cho Cố Minh Trạm vẫn đang hôn mê bất tỉnh.

Ba người Thời Dư thu lại cơ giáp, nhìn thấy trên người Cố Minh Trạm toàn là máu, Phong Hiểu nhíu mày, lập tức lấy ra hòm thuốc trong túi không gian, kiểm tra vết thương cho anh ta.

Thời Dư kéo Cố Tiền Khiêm đang làm vướng tay vướng chân sang một bên, cau mày hỏi: “Anh của cậu sao vậy? Tại sao các cậu còn ở lại nơi nguy hiểm như vậy?”

Chính phủ Hải Lam Tinh đưa ra cảnh báo rất kịp thời, người có xe bay có thể nhân lúc bình thường để đến chỗ tránh nạn, huống chi trong nhà Cố Tiền Khiêm còn nuôi một đám bảo tiêu cực kỳ lợi hại, sao lại chật vật như vậy?

Cố Tiền Khiêm đỏ mắt, nhỏ giọng nói: “Còn nhớ phòng triển lãm lần trước mình dẫn cậu đi xem không? Đêm hôm đó có một chiếc xe bay va vào tầng một phòng triển lãm, sự việc trở nên nghiêm trọng, mình cùng anh đang ở gần đấy, đúng lúc đi ngang qua, kết quả là nhìn thấy quái vật từ trong phòng triển lãm bò ra.”

Anh gần như không dám nhớ lại tình hình lúc đó, những xúc tu màu đen điên cuồng phá vỡ tấm kính đặc biệt có thể chịu được súng bắn tỉa, và những chiếc ống hút chứa chất lỏng màu đen xám bao trùm cả tòa nhà. Cái gọi là phòng thủ mạnh nhất của Hải Lam Tinh, Cố thị, đã sụp đổ.

Thế giới tan tành, và máu gần như phủ đầy mặt đất.

Cố Tiền Khiêm nhắm mắt lại, chống lại cơn buồn nôn trong lòng, nói tiếp:

“Lúc đó rất hỗn loạn, anh mình lại nhất quyết phải vào phòng triển lãm lấy đồ, sau đó bị thương, bọn mình sau khi thoát được thì phát hiện trí não không còn tín hiệu, mà xung quanh quái vật đầy rẫy.”

“Anh mình vì bảo vệ mình mà bị quái vật bao vây, cơ giáp bị hỏng, thương thế trên người càng nặng thêm, mấy ngày nay bọn mình đều phải chạy trốn , nhưng không được bao lâu thì những con quái vật kia lại đột nhiên xuất hiện như cái bóng đuổi theo bọn mình ...”

Thời Dư cau mày, vừa định nói chuyện thì thanh âm răng rắc răng rắc lại vang lên.

Cô nhìn về phía phát ra âm thanh, quả nhiên nhìn thấy cách đó không xa con nhện màu đen lớn cỡ bàn tay đang tiến đến.

Thật sự rất giống miếng dán da chó.