“May mà Hải Kinh Cức tin mấy lời nhảm nhí của em.” Tạ Giang Táp cắn một viên đường rồi cười lên: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại,【 Tài Quyết 】của em không hổ là mô phỏng theo Lan Tư Trạch Nhĩ, nếu không phải anh đã từng luyện tập với 【 Tài Quyết 】của em thì trong thời gian ngắn đúng là không thể phân biệt được sự khác nhau giữa hai cơ giáp.”
Tạ Dữ Nghiên lạnh nhạt liếc anh ta một cái.
Tạ Giang Táp thấy anh bày ra vẻ mặt lạnh lùng liền bĩu môi một cách chán nản: “Em thật sự muốn nhảy vào vũng bùn này à?”
Hải Lam tinh có sáu vị nguyên soái cầm quyền, Tạ Dữ Nghiên được coi là tâm phúc và là con trai của đại nguyên soái Tạ Lập Khâm nhưng lúc này anh lại nhúng tay vào chuyện của Hải Lam tinh , sẽ làm người ta nghi ngờ đại nguyên soái là người đứng sau chỉ đạo mọi việc.
“Cha không phải cho em tới nơi này để chơi.” ánh mắt Tạ Dữ Nghiên dừng trên màn hình ảo, anh ta dùng quyền hạn của mình đăng nhập vào hệ thống trung tâm trạm vũ trụ không gian Hải Lam tinh rất nhanh liền tìm thấy cái video chỉ có mấy giây kia.
Năm ngón tay thon dài trắng nõn của anh nhẹ nhàng lướt trên bàn phím ảo, mấy giây sau hệ thống quản lí trí não của trung tâm trạm vũ trụ không gian Hải Lam tinh đã tự động xoá bỏ cái video này.
Mặc dù Tạ Giang Táp không nhìn thấy anh đang làm cái gì, nhưng cơ bản vẫn đoán được, anh ta nhìn Tạ Dữ Nghiên đang trầm mặc ở một bên, đưa ánh mắt nhìn về phía xa xăm, hỏi: “Em có biết mình đang làm gì không ?”
Giọng của anh ta rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Bàn tay đang lướt trên bàn phím ảo của Tạ Dữ Nghiên dừng một chút, giọng nói vẫn giống như thường ngày: “Em chưa từng ép buộc anh làm việc này.”
Tạ Giang Táp cụp mắt xuống, trên mặt lại hiện lên ý cười, không để ý đến phản ứng của Tạ Dữ Nghiên xoa xoa đầu anh, cuối cùng dưới ánh mắt uy hϊếp của anh thì cũng đừng lại, anh ta khoác tay lên vai anh rồi nói: “Được rồi, được rồi, ai bảo anh là anh của em chứ, làm xong chưa, xong rồi thì đi gánh cái trọng trách làm tổng chỉ huy Hải Lam Tinh phiền toái kia đi.”
“Đó không phải là gánh nặng phiền toái.” Tạ Dữ Nghiên nói.
Tạ Giang Táp thấy anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ như Bồ Tát, thì không nhịn được nói: “Được rồi được rồi, biết Tạ chỉ huy cậu quan tâm người dân Hải Lam tinh rồi, nhưng mà nơi này không thể ở lâu, phải nhanh chóng rời đi.”
Cùng lúc đó, Hải Kinh Cức nhìn thấy tin nhắn được gửi đến não, tức giận ném chén nước lên bàn.
【 Tạ Dữ Nghiên của quân đoàn Tài Quyết: tôi đã xóa video trong trạm không gian, tôi cũng hy vọng đoàn trường của hải quân có thể xóa bỏ video trong trí não của mình, cảm ơn vì đã hợp tác ! 】
Thời Dư ngồi trong lều của mình, cầm trong tay một viên tinh thể hình thoi trong suốt, chính xác thì đó là ‘nguồn năng lượng tinh thể’ mà cô lấy ra từ trong thân thể của quái vật không biết tên ngày hôm đó.
Lúc trước cô đem toàn bộ nguồn năng lượng tinh thể cất trong nhẫn cơ giáp【 Chiến Thần 】 , vừa rồi【 Chiến Thần 】 nhắc nhở cô nguồn năng lượng tinh thể đã sạc đủ, sau đó phun ra mấy viên năng lượng tinh thể.
Đúng vậy, là phun ra.
Thời Dư lần đầu tiên nhìn thấy chiếc nhẫn cơ giáp không cần chủ nhân kết nối tinh thần vẫn có thể tự động mở ra.
Thời Dư sờ cằm, đánh giá viên năng lượng tinh thể, cô cảm thấy tinh thể khá giống viên tinh hạch được lấy ra từ trong đầu Zombie nhưng năng lượng chuyển động bên trong không giống nhau.
Nhưng chỉ nghe tên cũng đoán được nó có thể là một loại năng lượng được kết tinh lại.
Nếu thứ này có thể bổ sung năng lượng cho【 Chiến Thần】 , vậy sau này cô sẽ thu thập nhiều một chút, hiện tại 【 Chiến Thần 】 là vũ khí lợi hại để bảo vệ mạng sống.
Đáng tiếc hôm qua cô chỉ lo đánh nhau, việc thu thập năng lượng tinh thể cũng vứt ra sau đầu, không biết Lâm Tạ có cho người thu thập những tinh thạch này hay không.
Nhưng cho dù có, cô cũng không thể lấy, nếu cô lấy thì chuyện cô là người điều khiển【 Chiến Thần 】sẽ bại lộ.
Thời Dư thở dài một tiếng, tóm lại thù cô cũng chỉ có thể tự mình đi tìm.
Cô cất năng lượng tinh thể vào túi không gian, vừa định đắp chăn đi ngủ thì lều vải bị ai đó vỗ vỗ mấy lần.
Thời Dư kéo khóa chui đầu ra thì nhìn thấy Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu đang đứng bên ngoài, cô không chút do dự rụt đầu vào, vừa định kéo khóa lên thì bị một bàn tay chặn lại.