Chương 32

Thời Dư im lặng bĩu môi kéo khóa xuống đánh phải một lần nữa chui đầu ra: “Hai người các cậu đến đây làm gì?”

“Thượng úy nói cơ giáp của chúng ta đã sửa xong, bảo chúng ta nhanh chóng đi nhận, sau đó làm nhiệm vụ.” Lục Đông Ngôn nói.

Trên trán Thời Dư rơi xuống hai sợi tóc: “Anh ta không nói với mình.”

Cô định giả bộ không biết.

Nhưng cô vừa nói xong, Phong Hiểu liền đem mệnh lệnh mà Lâm Tạ gửi đến não anh ra trước mặt cho cô xem.

Thời Dư lập tức trợn mắt, không tình nguyện chui ra từ trong lều vải.

Khi bọn họ đến nơi tập trung thì đội đã được chia xong, nhưng có người không hài lòng với việc chia tổ, anh ta hét lớn: “Tại sao đội chúng ta lại có bốn đứa ranh con lông tóc còn chưa mọc hết?”

Một trong bốn đứa ranh con xa lạ có một thằng nhóc liếc nhìn ông với vẻ mặt rất lạnh nhạt.

Thời Dư ngáp một cái, trực tiếp mở miệng mắng: “Vị đại ca kia, nếu anh không thích thì đi nói với thượng úy một tiếng, đừng cho mấy người chúng tôi tới tham gia, đỡ làm vướng chân các anh.”

Ra ngoài thu thập vật tư được xem như là nhiệm vụ khá an toàn, bởi vì nếu gặp phải quái vật thì chỉ cần lấy cơ giáp ra rồi chạy, vậy nên có rất nhiều người tranh nhau muốn nhận nhiệm vụ này.



Nhưng cho dù an toàn thế nào thì vẫn có nguy hiểm, người muốn hoàn thành nhiệm vụ và lấy chiến công đều muốn được phân tới đội với người giỏi, cho nên mấy chuyện phân đội này tuy lúc nào cũng có người ý kiến nhưng chả ai thèm quản, ai cũng muốn bảo vệ tính mạng của mình.

Người đàn ông nhìn khuôn mặt vẫn còn trẻ của bốn người, vốn đã không hài lòng, lại nghe Thời Dư nói như vậy, cơn giận lập tức dâng lên: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”

“Ai nha, mọi người đừng cãi nhau, việc chia tổ vốn là ngẫu nhiên, nếu đã được phân tổ với nhau thì bây giờ có cãi nhau thì cũng không còn ý nghĩa nữa, chúng ta vẫn nên nhanh chóng lên đường thôi, đi sớm về sớm.”

Tô Kiếm Hành lập tức đứng ra làm người hòa giải, cơ giáp anh ta điều khiển là cấp S, thực lực cũng coi như không tệ, đương nhiên cũng được giao nhiệm vụ.

Mặc dù chia tổ là ngẫu nhiên, nhưng mà mỗi người có thể vào cùng đội với người mình muốn, nên ba người Thời Dư mới được chia vào một đội.

Lục Đông Ngôn cũng không muốn cùng người khác ầm ĩ vào lúc này nên lặng lẽ kéo áo Thời Dư một cái.

Có người đứng ra hoà giải nên cũng không còn việc gì lớn, nhưng mọi người trong tổ đều có suy nghĩ giống với người đàn ông kia, cũng không muốn chung đội với các cậu nên đều tự giác đứng cách xa một chút.

Người tự cho mình là đúng như vậy Thời Dư đã thấy nhiều rồi, cô lấy cơ giáp ra, đi tới địa điểm làm nhiệm vụ đã được đánh dấu trên bản đồ.

Sau khi tín hiệu ở Hải Lam tinh được kết nối lại thì vệ tinh đã có thể quan sát được tình hình bên ngoài, trước khi mấy người họ đi làm nhiệm vụ trạm không gian sẽ xác nhận lại xem địa điểm này tạm thời có dấu vết hoạt động của giống loài không biết tên hay không.

“Đây rõ ràng là Thượng úy đang bắt nạt trẻ vị thành niên.” Thời Dư đem từng thùng dịch dinh dưỡng tìm được trong khu thương mại nhét vào túi không gian, cô vừa nhét vừa nói thầm.



Phong Hiểu im lặng liếc cô một cái: “Đây là lần thứ mấy trong ngày cậu lẩm bẩm câu này rồi?” Lỗ tai cậu ta sắp mọc kén rồi.

“Bây giờ còn nghĩ linh tinh, không bằng cậu làm việc nhanh lên, để còn sớm trở về nằm chết.”

Ở cùng Thời Dư nhiều ngày như vậy, Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu đã hoàn toàn biết rõ thói quen thích làm cá mặn của cô, nếu cô có thể nằm trong lều vải thì tuyệt đối không chui ra, có thể làm cá mặn thêm một phút thì tuyệt đối sẽ không ép bản thân đi huấn luyện nhiều thêm một phút.

“Cái gì mà gọi là nằm chết? Cá mặn chỉ nằm ngửa!” Thời Dư thấy cái túi không gian trong tay mình cũng nhét được kha khá rồi, cô vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn xung quanh , bỗng nhiên đôi mắt cô sáng lên.

A a a! Bánh ngọt! Là món cô yêu thích nhất!

Cô lập tức nhét cái bánh ngọt lấy túi không gian của mình, mới nhét được vài cái thì một bàn tay to lớn từ bên cạnh vươn tới, đem toàn bộ bánh ngọt trước mặt cô nhét vào túi không gian của mình.

Thời Dư trợn tròn mắt quay đầu lại, thì nhìn thấy người lấy hết bánh ngọt của cô là người đàn ông vừa rồi.

Thấy Thời Dư nhìn sang, người đàn ông hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục tiến lại gần quầy ăn vặt lấy đồ ăn trên đó.

Đúng lúc này, một tiếng ‘tạch tạch’ nho nhỏ vang lên.

Thời Dư đã quá quen thuộc với âm thanh này, cô lập tức nâng cao cảnh giác, đang định nói gì đó thì một con nhện màu đen từ trên trần nhà rơi xuống.