Chương 20: Nửa nghĩa thầy trò (2)

Lúc Tống Tiềm Cơ bước ra khỏi điện, ánh mắt đầu tiên không phải nhìn thấy vân hải minh nguyệt, mà là hai đệ tử Giới Luật Đường kia

“Thật sự ra kìa! Hắn nguyên vẹn bước ra!” Người có thân hình cao hét lên trước

Tống Tiềm Cơ tâm tình không tệ mà gật đầu

Ba người trở về, bước lên Thệ Thuỷ Kiều

Người có vóc dáng cao quay đầu lại nhìn: “Ban nãy thật kỳ lạ, đột nhiên cuồng phong sét đánh, ta còn tưởng sẽ bị sét đánh chết cơ!”

Người thấp hơn hừ nhẹ một tiếng: “Không làm chuyện gì trái lương tâm thì sẽ không sợ sét đánh!”

Lúc đến, hai người đi trước Tống Tiềm Cơ để dẫn đường, lúc về cước bộ của Tống Tiềm Cơ như bay, hai người phải chạy theo sau hắn

Người cao hơn hỏi: “Lúc nào thì ngươi đi sòng bạc dưới núi? Ta tên là Khâu Đại Thành, hắn tên là Từ Khán Sơn, chúng ta kết giao bằng hữu đi, về sau bọn ta theo ngươi!”

“Ngày mai ta phải xuống núi, không đi sòng bạc được”

Người thấp hơn – Từ Khán Sơn hỏi: “Vậy bao giờ ngươi quay lại?”

“Không quay lại nữa!”

Khâu Đại Thành ngẩn ra, thốt lên đầy kinh ngạc: “Ngươi bị trục xuất xuống núi?!”

Tống Tiềm Cơ gật đầu

Từ Khán Sơn nhảy dựng lên: “Không phải chứ! Lăn lộn cả một đêm, cuối cùng vẫn phải chịu tội thay tên huynh đệ xui xẻo kia của ngươi, cần gì phải vậy!”

Lại nhìn Tống Tiềm Cơ, không có một tia oán hận nào, ngược lại từ trong ra ngoài toát ra một tia vui sướиɠ

Hai người ngơ ngác đi theo hắn, càng nhìn càng thấy bóng lưng người này cao lớn

Núi cao sừng sững, khiến người ngưỡng mộ

Không biết vì sao, có chút hâʍ ɦộ Mạnh Hà Trạch

----------

Trời còn chưa sáng, Tống Tiềm Cơ đã thu thập xong tay nải

Vốn cũng chẳng có đồ đạc gì nhiều, hắn cũng không định mang kiếm theo, trong tay nải chỉ có mấy bộ y phục cũ.

Chỉ là có chút đáng tiếc, mới xới đất trong viện xong, còn chưa kịp trồng gì

Hư Vân chân nhân bảo hắn “Ngày mai đi” nên hắn cũng không định đêm nay liền xuất phát, như vậy có vẻ vội vàng quá, dễ khiến đối phương nghi ngờ mà đổi ý

Hắn muốn tranh thủ lúc Mạnh Hà Trạch đang ở y quán dưỡng thương, đám ngoại môn đệ tử Chu Tiểu Vân không rảnh để tâm đến hắn liền lặng lẽ chạy đi

Vì vậy cửa viện đóng chặt, làm bộ như người vẫn ở chủ phong, còn chưa quay lại

Hắn không ngờ rằng, hai đệ tử Giới Luật Đường - Khâu Đại Thành và Từ Khán Sơn kia sẽ đi lan truyền tin khắp nơi

Khiến cho Mạnh Hà Trạch còn đang đau bệnh hấp hối nằm trên cáng cũng phải ngồi bật dậy, yêu cầu người khiêng hắn tới

“Chúng ta tới xin lỗi” Chu Tiểu Vân mở miệng trước “Xin lỗi, Tống sư huynh, trước đó đã hiểu lầm ngươi”

Khuôn mặt thiếu nữ đỏ bừng, nhưng âm thanh lại kiên định vang dội, dứt khoát khom lưng

Những người sau lưng nàng cũng đồng loạt hô xin lỗi

Tống Tiềm Cơ đỡ trán

“Tống sư huynh, ngươi dùng kiếm gì vậy, có thể mượn xem không” Chu Tiểu Vân hỏi

Tống Tiềm Cơ: “Vì sao?”

Một đệ tử trước đấy từng mắng hắn có chút ngại ngùng mà gãi đầu:

“Bọn ta góp được chút tiền, dự định mua cho ngươi một thanh kiếm tốt”

Tống Tiềm Cơ: “… Không cần”

“Tống sư huynh, ngươi ngàn vạn lần đừng từ chối, xin hãy để cho bọn ta làm chút chuyện cho ngươi”

“Thật sự không cần, về sau ta không dùng tới kiếm” Tống Tiềm Cơ mỉm cười, là nụ cười thoải mái xuất phát từ đáy lòng “Hôm nay ta sẽ xuống núi!”

Tiểu viện đột nhiên im ắng lạ thường

Chỉ còn lại tiếng gió thổi và hoa rơi

Tiếng chim hỉ thước hót trên cành cũng trở nên lạnh lẽo

Người đang nằm trên cáng – Mạnh Hà Trạch, cho đến lúc này mới lên tiếng:

“Không”

Giọng hắn khàn khàn, sắc mặt tái nhợt như quỷ, hai mắt trũng sâu, nhìn Tống Tiềm Cơ chằm chằm

“Ngươi đừng nghĩ nhiều”

Tống Tiềm Cơ nhìn trời: “Ta là tự nguyện xuống núi. Ngươi xem Hoa Vi Sơn này, hoa hồng nở lá vàng rơi, biển mây không ngớt, tựa như vĩnh viễn không có điểm cuối”

“Phàm nhân không giống vậy, phàm thân tuổi thọ ngắn, mấy chục năm, chớp mắt liền qua”

Nghĩ đến mình mấy ngày trước còn chấp niệm đăng tiên đồ, đột nhiên từ bỏ quả thật không hợp lý, còn không bằng giả bộ nản lòng thoái chí. Tống Tiềm Cơ cuối cùng cảm thán: “Ba năm nơi Hoa Vi Sơn, coi như một giấc mộng đi”

Hầu kết Mạnh Hà Trạch khẽ động, thanh âm run rẩy:

“Tống sư huynh, trong những người ta từng gặp, ngươi là người nỗ lực nhất, giỏi giang nhất, ngươi không nên có kết cục như vậy”

Đám người Chu Tiểu Vân cùng lộ ra ánh mắt thương cảm, cũng không gọi hắn là Tống Lạc nữa, thê lương hô “Tống sư huynh”

Tống Tiềm Cơ an ủi: “Trên thế gian này không có nên hay không nên, chỉ có được hay không được. Tất cả đều là mệnh, ta không có cái mệnh này”

Mệnh? Kẻ bày mưu hại người một bước lên mây, Tống sư huynh lại tiền đồ đứt gãy. Chỉ hận trời xanh không có mắt

Mạnh Hà Trạch trong ngực nổi lên một cỗ bất bình, thiêu đốt đến mức khiến cho hai mắt hắn nhiễm đỏ

Tống Tiềm Cơ sao có thể nhận mệnh, hắn dựa vào cái gì mà nhận mệnh, đã từng gặp qua thông thiên đại đạo, ai có thể cam nguyện quay về làm phàm nhân!

“Ta quyết không để ngươi phải lưu lạc chốn nhân gian, chỉ cần ta còn một hơi thở, nhất định sẽ giúp ngươi đăng tiên đồ!” Thiếu niên đột nhiên giơ tay lên, chỉ trời mà thề “Ta, Mạnh Hà Trạch xin thề, đợi ta tu thành, nhất định sẽ xuống núi tìm ngươi, nếu không ta….”

“Khụ, khụ, khụ!” Tống Tiềm Cơ không dám tin mà trừng mắt, vội vàng ấn xuống ngón tay của hắn

Ta với ngươi không oán không thù, ngươi vì sao khăng khăng hại ta?!

“Tống sư huynh” Mạnh Hà Trạch còn muốn nói gì đó, đột nhiên một trận gió quét qua, một thân hồng y chạy đến trước mắt

Người đó không gõ cửa, trực tiếp đạp cửa xông vào

Tựa như Hoa Vi Tông này không có nơi nào là nàng không dám vào

Tóc nàng cài trâm phi điệp, phản chiếu tia nắng ban mai, lắc lư theo từng bước chân

Một thân hồng ý, eo ghim roi dài

Mạnh Hà Trạch và những người khác không biết nàng, nhưng lại từ cách ăn mặc và hành sự mà đoán ra thân phận của nàng, nhất thời kinh nghi bất định, không dám mở miệng

Tống Tiềm Cơ cũng sửng sốt

Đêm qua trên Càn Khôn Điện, chưởng môn nói qua ngày mai sẽ phái người tiễn hắn xuống núi nhưng hắn tưởng rằng đó chỉ là lời khách sáo, mục đích để định thời gian xuống núi, giục hắn sớm cuốn xéo

Cũng tốt, đến tiễn rồi thì sẽ sớm được rời đi

Tống Tiềm Cơ lập tức cáo từ Mạnh Hà Trạch và mọi người:

“Không nói nữa, ta nên đi rồi” Sau đó liền quay về hướng Trần Hồng Chúc, im lặng mỉm cười, nhìn nàng như nhìn Thiện Tài đồng tử “Làm phiền Trần sư tỷ rồi”

Trần Hồng Chúc đối diện với ánh mắt hắn, không biết nghĩ đến việc gì, sắc mặt khẽ biến, sau đó liền tức giận:

“Ngươi cười cái gì mà cười! Không được cười!”

Tống Tiềm Cơ thu lại nụ cười, cầm tay nải lên: “Được, chúng ta đi thôi”

“Đợi đã” Trần Hồng Chúc khẽ hừ một tiếng: “Ngươi cảm ơn bổn tiểu thư trước đi đã!”

Tống Tiềm Cơ cũng không hỏi tại sao: “Đa tạ Trần tiểu thư!”

“Ngươi đương nhiên nên cảm ơn ta” Trần Hồng Chúc vì nghe thấy lời hắn nói mà cười lớn: “Ta đến nói với ngươi một tin tốt”

Trong lòng Tống Tiềm Cơ đột nhiên có dự cảm không lành