Chương 14: Thảo xà hôi tuyến

Tia nắng vàng cuối cùng của hoàng hôn biến mất dần giữa mây núi.

Bóng tối như thủy triều phủ dần qua tường viện, Tống Tiềm Cơ lúc này mới buông xẻng xúc xuống, múc thùng nước giếng rửa mặt.

Sau một ngày lao động mệt mỏi, hắn dọn chiếc ghế cũ ra, tìm trong viện một vị trí ưng ý nhất, hợp lý nhất mà kê xuống xong liền ngồi nghỉ ngơi.

Lãng phí thời gian là việc rất dễ dàng, nhưng lãng phí thời gian mà lại yên tâm thoải mái, không hề mang gánh nặng gì thì lại rất khó.

Tống Tiềm Cơ ngửa đầu. Tường viện đóng khung màn đêm thành một khối vuông nhỏ, lại được che đậy bằng cành lá rậm rạp của cây hoa đào trong sân, cho nên hắn chỉ có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao to bằng bàn tay.

Một cơn gió lạnh chợt thổi tới, khiến cho cây hoa đào rụng hoa lả tả, thổi cho đầu tóc hắn rối tung.

“Ngày mai nên đem cái cây này dời sang hướng bên cạnh, thay thế bằng một vài loại rau củ quả khác mới được, loại nào mà tương đối dễ trồng nhỉ?”

Ngay lúc đó, một nhóm người đạp phá bóng đêm vọt vào tiểu viện, vừa vào trong họ liền nhìn thấy Tống Tiềm Cơ đầu tóc rối bời, mặc áo choàng cũ rộng thùng thình, đeo giày vải, đang dựa lưng vào ghế tận hưởng sự mát mẻ của gió đêm.

Trông hắn thật là nhàn rỗi, giống như mấy con mèo lười không xương vậy.

Chính là nhóm gà chọi vừa mới đến lúc buổi chiều. Giờ phút này, chúng liền biến thành nhóm ruồi nhặng ko đầu, vây quanh ghế cũ của hắn mà vo ve.

“Hắn sẽ không quản sự sống chết của Mạnh sư huynh đâu. Phải làm sao bây giờ?”

“Lúc chiều Tống Lạc vừa nói Mạnh sư huynh sẽ gặp nguy hiểm, kết quả thật bị hắn nói đúng, không biết chừng hắn sẽ có cách giải quyết?”

“Đều im lặng đi”, Chu Tiểu Vân quát ngưng mọi người lại, sau đó đi đến trước mặt Tống Tiềm Cơ, nhẹ giọng hỏi:

“Có phải ngươi đã sớm biết Mạnh sư huynh sẽ bị áp giải tới Giới luật đường? Ngươi còn biết điều gì nữa?”

Bọn họ vốn không muốn quay lại đây, nhưng đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, ai cũng không biết phải làm như thế nào, chợt nhớ lại bộ dáng bát phong bất động, vững như Thái Sơn của Tống Tiềm Cơ, nên đành phải làm liều. Chờ bọn họ kịp phản ứng lại thì người đều đã đứng trong tiểu viện rồi.

Tống Tiềm Cơ nhíu mày. Đạo pháp ở tu chân giới có thể nói là mênh mông vô vàn. Khinh thân thuật cũng như liễm tức thuật đều là những kiến thức nhập môn cơ bản, bất kì môn phái nào cũng sẽ tu luyện, giữa những môn phái cũng chỉ có sự khác biệt cực nhỏ. Những thứ mà hắn truyền thụ cho Mạnh Hà Trạch có thể nói là tinh diệu hơn so với công pháp của Hoa Vi Tông, nhưng chúng đều không phải là tà pháp ma công.

Theo lý thuyết, Mạnh Hà Trạch ít nhất phải đột phá Trúc cơ kỳ mới có thể tu luyện đến tầng thứ hai, khi đó mới có thể phân biệt rõ ưu khuyết giữa hai loại công pháp.

Sớm như vậy liền bại lộ thì chỉ có một khả năng là do một vị cường giả có nhãn lực cực cao, thiên về nghiên cứu công pháp, thấy được Mạnh hà Trạch ra chiêu. Hơn nữa chiến đấu có thể bùng nổ tiềm lực của con người, Mạnh Hà Trạch thông qua chiến đấu cũng tiến bộ quá nhanh.

Mạnh Hà Trạch thiên phú cao đến vậy sao lúc kiểm tra linh căn khi mới nhập môn lại không ai nhận ra, nếu nhận ra còn không phải trực tiếp đưa hắn vào nội môn rồi sao, chẳng lẽ có người cố ý muốn hắn vào ngoại môn?

Giống như ngày trước có người cố ý tặng hắn hồng ngọc phật châu vậy.

Còn cả việc hắn rơi xuống vực mà không chết, chẳng lẽ cũng nằm trong suy đoán của người nọ sao?

Đời trước thảm án Mạnh gia bị diệt môn, hung thủ là ai chứ?

Mạnh Hà Trạch cuối cùng trở thành Tà phật, nhìn giống như đều do tình thế bức bách hắn từng bước, khiến cho hắn vì buộc phải cầu sinh mà trở thành như vậy, nhưng sự thật sau lưng có phải hay không có một bàn tay nào đó thúc đẩy hắn?

Tống Tiềm Cơ bỗng nhiên ý thức được, cho dù chính mình có được trong sinh, cho dù khi ở trong dòng sông thời gian thấy được những mảnh nhỏ của quá khứ trc đây, thì đối với thế giới này, đối với vận mệnh của những người khác hắn cũng không hoàn toàn hiểu hết được.

Còn có rất nhiều bí mật, rất nhiều ẩn tình như thảo xà hôi tuyến, kéo dài ngàn dặm.

Trong khi Tống Tiềm Cơ đang trầm tư tự hỏi, thanh âm trong tiểu viện cũng nhỏ dần

Mọi người nhìn thấy vẻ lãnh đạm và thờ ơ của hắn, trong lòng không nhịn được mà trầm xuống.

“Mạnh sư huynh dùng nửa cái mạng của mình để đổi lấy cơ hôi tiến vào nội môn cho ngươi, vậy mà ngươi lại tỏ ra như mình không liên quan gì vậy sao? Giới luật đường đã thông báo, do hắn tự ý tu luyện công pháp môn phái khác nên muốn dựa theo môn quy xử lý, trục xuất hắn xuống núi”. Chu Tiểu Vân kích động nói.

Tống Tiềm Cơ bỗng nhiên ngước mắt lên hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì?”

“Dù cho thẩm vấn như thế nào, hắn đều không trả lời….”

“Không, bốn chữ cuối cùng cơ”

“Trục xuất xuống núi”

Tống Tiềm Cơ đứng dậy, vì quá đột ngột khiến cho chiếc ghế cũ ngã xuống đất, vỡ thành năm bảy mảnh, phát ra âm thanh “loảng xoảng”.

Xuống núi.

Trên đời lại có loại chuyện tốt như vậy sao.

“Này, ngươi đi đâu vậy?”. Chu Tiêu Vân chỉ kịp thấy một cơn gió xẹt qua trước mặt mình.

“Giới luật đường”

Mọi người cuống quít chạy ra ngoài cửa đuổi theo hắn, chỉ thấy dưới màn đêm đen, hai tay áo Tống Tiềm Cơ tung bay theo gió, bóng người đã lướt đi xa, chỉ để lại một đạo thanh âm: “Các ngươi chuẩn bị đón người đi”

“Tống Lạc thật sự có biện pháp cứu Mạnh sư huynh sao?”

“Chẳng lẽ chúng ta đã hiểu lầm hắn?”

Chu Tiểu Vân nói: “Hai người các ngươi chạy tới y quán mượn theo chiếc cáng. Những người khác theo ta đi Giới luật đường”

Một đám gà chọi như lấy lại được sĩ khí, hùng hổ xuất phát.

****

Đại môn Giới luật đường đang đóng chặt, hai bên cửa là hai ngọn Minh hoàng đăng, trong bóng đêm trông rất là bắt mắt. Bên ngoài cửa đang tụ tập rất đông nhóm ngoại môn đệ tử. Mọi người đều đang nghị luận sôi nổi. Biểu hiện của Mạnh Hà Trạch hôm nay đặc biệt nổi bất, vô luận là chán ghét hay sùng bái hắn, hay chỉ mang theo tâm lý đến xem náo nhiệt thì cũng không ai chịu rời đi . Có người còn mua bữa ăn khuya đến ăn, làm cho đệ tử Chấp pháp đường phải luôn duy trì trật tự, không được nghỉ ngơi.

Tống Tiềm Cơ rốt cuộc chen được qua đám người đông như nêm này, sau đó liền bị chặn lại ở ngoài cửa:

“Bên trong đang thẩm án, người không liên quan xin dừng bước”

Tống Tiềm Cơ báo lên tên họ của mình. Đệ tự Chấp pháp đường nhìn hắn chằm chằm một lát, sau đó bỗng nhiên hô to: “Là ngươi. Ngươi chính là người ban ngày được kiệu hoa nâng tới”

Ánh mắt ngạc nhiên từ xung quanh hướng về phía hắn, hắn nghẹn ngào nói: “…..Chỉ là chiếc ghế dựa bình thường thôi”

“Ngươi muốn vào trong sao”. Chợt ở phía sau có tiếng người nói: “Để ta mang ngươi vào”

Tống Tiềm Cơ quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Ngu Bình từ dưới mái hiên chậm rãi đi ra

Hắn cười cười: “Vậy đành làm phiền ngài rồi”

Triệu Ngu Bình ngoài cười nhưng trong không cười: “Không có gì”

Hai người sau khi vượt qua ngưỡng cửa, liền chỉ có thể nghe được âm thanh của nhau.

“Hai ngươi thật là huynh đệ nghĩa khí, đều mang khí phách anh hùng. Nhưng ngươi nghĩ ngươi sẽ cứu được hắn sao?”

“Ta có thể thử xem sao”

“Lần trước cứu hắn đã bị phế mất một cánh tay, lần này ngươi chuẩn bị phế tiếp cái gì?”

“Ta cũng chưa biết nữa”

Khi bọn họ đi vào bên trong, Thẩm đường đang đèn đuốc sáng trưng, Tống Tiềm Cơ hành lễ với các vị trưởng lão đang ngồi trên ghế thẩm vấn.

Mạnh Hà Trạch thì đang trông rất nhợt nhạt, quỳ gối trong vũng máu. Vết thương từ những cuộc so đấu ban ngày đều đã bị vỡ toang, khiến cho hắn trông giống như một cái hồ lô đẫm máu vậy.

Tống Tiềm Cơ nhìn hắn một cái. Chỉ thấy đầu hắn gục xuống trước ngực, không có bất kỳ phản ứng gì.

Hôm nay Mạnh Hà Trạch đã chảy quá nhiều máu. Hắn bắt đầu cảm thấy rét lạnh, lạnh đến mức hàm răng cũng phải run lên cầm cập, xương cốt như đông cứng lại, chỉ có vòng hồng ngọc phật châu trên cổ tay là còn tỏa ra hơi ấm nhẹ nhẹ.

Ý thức hắn dần trở nên mơ hồ, hắn nhớ về quê nhà cùng ánh trăng ở ngoài ngàn dặm, hắn nhớ tới cha mẹ hắn. Hắn biết chính mình sợ là không thể vượt qua được một cửa ải này. Cũng may trước khi chết hắn cũng từng được thống khoái một lần. So với việc chết ở dưới đáy vực không ai biết, ít nhất hắn còn có được một ngày thống khoái.

Trong cơn mê man, hắn đứt quãng nghe được một đạo âm thanh quen thuộc:

“….Là ta truyền thụ, hắn cũng không biết chính mình đang tu luyện công pháp gì”

“….Việc này cùng hắn không có quan hệ, ta nguyện ý nhận mọi trách nhiệm”

“….Ta là tới nhận tội, ta nguyện ý bị trục xuất xuống núi, nhưng ta còn có chuyện muốn nói”

Thanh âm kia giống như từng đạo điện quang bổ ra màn đêm đen trước mặt hắn.

Là Tống sư huynh.

Mạnh Hà Trạch bỗng nhiên trợn mắt.

Hắn thấy Tống Tiềm Cơ đang che chắn trước người hắn.

Thân ảnh cao gầy ngăn mở mọi ánh nhìn cùng ánh đèn chói mắt. Giống như một cái cây nhỏ đang ra sức vươn cành lá, che chở cho những cây hoa cỏ bên dưới gốc cây khỏi mưa gió.

“Đệ tử đạt được những công pháp này là nhờ một lần thiên đại kỳ ngộ. Việc này can hệ trọng đại, không thể nói rõ ở đây được”. Tống Tiềm Cơ nói.

“Làm càn, đây là Thẩm đường, ngươi không nói ở đây thì còn muốn nói ở chỗ nào nữa”

“Đệ tử muốn gặp Chưởng môn chân nhân”

Lưu trưởng lão chấp chưởng Giới luật đường nén giận quát hỏi, uy áp tỏa ra ngài, nghe được những lời này của Tống Tiềm Cơ, bỗng nhiên bật cười nói: “Ngươi muốn gặp ai? Ta không nghe lầm đấy chứ?”

Những đệ tử Giới luật đường khác cũng cười rộ lên.

Tống Tiềm Cơ vẫn chỉ bình tĩnh mà lặp lại: “Đệ tử cần gặp Chưởng môn chân nhân”

Hắm thậm chỉ còn thay đổi một chữ, muốn gặp thành cần gặp.