Chương 13: Thiếu niên ngoan cường (2)

Trên đời này chỉ có kiếm pháp tiêu sái chứ đúng là không có tạp công tiêu sái.

Dọn dẹp lá rụng, quét sạch nước đọng, sửa lại mái ngói…. Tống Tiềm Cơ động tác cẩn thận, kiên nhẫn, tinh tế, giống như đang làm một việc đại sự quan trọng cả đời vậy.

Thời gian cứ thế lặng yên trôi đi, từ lúc mặt trời còn trên cao cho đến khi bóng mặt trời đổ dần về phía tây. Trời tối dần, những con quạ cũng mệt mỏi trở về tổ. Những ngọn núi nhấp nhô phía xa xa được bao phủ bởi ánh hoàng hôn, tạo nên một khung cảnh thật lãng mạn.

Cánh tay phải của Tống Tiềm Cơ đang mang thương tích nhưng tay trái thì vẫn hoạt động linh hoạt được. Tuy rằng có chút chật vật nhưng tâm cảnh của hắn lại hết sức bình thản tự tại.

Nhìn thấy hắn càng có bao nhiêu thoải mái, những người khác lại càng thấy phẫn nộ.

Có sáu vị đệ tử đi vào tiểu viện của hắn, đúng lúc hắn đang cầm xẻng xúc đất.

Tiểu viện nháy mắt liền trở nên đông đúc, chật chột. Người cuối cùng còn phải co rúc tại ngưỡng cửa, nhưng vẫn không quên trừng mắt nhìn hắn. Bọn họ giống như những chú gà chọi đang xù lông đe dọa hắn.

“Chúng ta đến đây để thông báo cho ngươi biết, Mạnh sư huynh đã giành được quán quân”. Vị nữ đệ tử dẫn đầu lên tiếng, ngữ khí lạnh băng: “Hắn một người đánh liền 300 trận”

Những người tham gia còn lại không phải là không đánh lại hắn mà là thấy hắn sử dụng đấu pháp không muốn sống như vậy nên kinh sợ, không dám lên sàn đấu.

“Ồ”. Tống Tiềm Cơ không quay đầu lại, cái xẻng trên tay cũng không dừng lại.

Sau lưng hắn vang lên vài tiếng mắng chửi thô tục, hiển nhiên nhóm gà chọi này đã bị thái độ của hắn làm chọc giận.

“Nhưng hắn cũng đã bị trọng thương, giờ phút này còn đang trị liệu tại y quán ngoại môn, trước khi hôn mê vẫn còn nhớ tới ngươi, nói muốn đem bình đan dược này giao cho ngươi”

Nữ đệ tử lấy ra một bình linh đan, đó chính là bình lúc trước mà Triệu Ngu Bình muốn đưa cho Tống TIềm Cơ.

Tống Tiềm Cơ nói: “Ta không cần”

Khuôn mặt xinh đẹp của vị nữ đệ tử nhất thời trở nên vặn vẹo: “Hắn vì ngươi mà đánh sống đánh chết, chỉ cần đi nhìn hắn một chút ngươi cũng không chịu sao? Chẳng lẽ ngươi là người vô tình vô nghĩa đến vậy, ngươi không hề lo lắng chút nào cho hắn sao? Hắn chỉ thiếu chút nữa đã mất mạng….”

Nói đến lời cuối cùng, thanh âm nàng đã trở nên run run, nghẹn ngào.

Tạm dừng cái xẻng trong tay lại, Tống Tiềm Cơ vẫn là lắc đầu: “Ta không lo lắng”

Mạnh Hà Trạch đầu cứng mạng lớn, đời trước rơi xuống vực còn không chết, còn hoàn thành thống nhất tà đạo, làm sao có thể bị một đám đệ tử ngoại môn gϊếŧ chết được chứ.

Có thời gian lo lắng cho tiểu tử này còn không bằng suy nghĩ khi nào mình có thể xuống núi được còn hơn.

Mạnh Hà Trạch rõ ràng là sẽ không có khả năng cùng mình đi trồng trọt cho nên cũng không cần thiết phải dính líu nhiều làm gì.

Tống Tiềm Cơ không muốn đối phương tiếp tục hiểu lầm nữa, không muốn đối phương xem mình làm huynh đệ.

Ở trong suy nghĩ của rất nhiều người, Tống Tiềm Cơ và Mạnh Hà Trạch trước nay không có giao tình gì. Bỗng nhiên sau một đêm, lại có thể vì đối phương mà vào sinh ra tử. Như vậy mà không khiến người khác nghi ngờ mới thật sự là kì quặc.

“Ta không biết đêm qua giữa các ngươi đã phát sinh chuyện gì, nhưng Mạnh sư huynh là người thuần lương, lỗi lạc chính trực, dễ tin người nên cũng dễ bị lợi dụng. Ta đoán lúc này ngươi đang rất đắc ý đúng không?”. Nữ đệ tử trừng to hai mắt, má phấn đỏ bừng vì tức giận càng trở nên kiều diễm hơn.

“Lương tâm ngươi không có chút nào cắn rứt sao? Ta vốn tưởng rằng ngươi chỉ là hơi chút cao ngạo, không nghĩ tới ngươi lại còn là một kẻ gian trá như vậy”

Tống Tiềm Cơ rốt cục xoay người lại.

Nghĩ đến sáu người này phải có quan hệ không tồi với Mạnh Hà Trạch nên mới chạy tới nơi này để bênh vực cho hắn.

Tống Tiềm Cơ đánh giá vị nữ đệ tử dẫn dầu này, mơ hồ nhớ được nàng gọi là Chu Tiểu Vân, biết chút y thuật, tính tình hoạt bát, trong ngoại môn cũng nổi danh là mỹ nhân. Đáng tiếc hắn đã nhìn quen khuôn mặt xinh đẹp của Diệu Yên rồi nên đối với những người khác hắn đều cảm thấy bình thường.

“Chu sư muội, ngươi hiểu lầm rồi” Tống Tiềm Cơ bình tĩnh nói: “Ta cũng không nghĩ….”

“Phi, ngươi đừng có giả mù sa mưa”. Tên đệ tử ở sát ngưỡng cửa hung hăng phỉ nhổ, hất văng chỗ đất mà Tống Tiềm Cơ vừa dọn dẹp qua, “Ngươi rốt cuộc đã có thể như ước nguyện tiến vào nội môn tu tiên, đừng có chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ”

Tống Tiềm Cơ sắc mặt lạnh dần. Nhắc tới việc này hắn lại cảm thấy bực mình. Ai muốn vào nội môn chứ? Ai muốn tu tiên chứ? Ta giống như loại người đối với sinh hoạt mất hết hy vọng, đối với tương lai mất đi niềm tin như vậy sao?

“Hiện tại ai là người muốn Mạnh Hà Trạch chết nhất?”, Tống Tiềm Cơ hỏi.

Âm thanh chửi tục đột nhiên im bặt, mọi người đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của hắn không biết vì sao đều cảm thấy chấn động trong lòng.

Chu Tiểu Vân nhíu mày hỏi: “Ý ngươi là gì?”

“Hắn làm hỏng chuyện tốt của người nào, hại người nào mất hết mặt mũi, thì người đó sẽ muốn hắn chết nhất. Dù sao giờ phút này hắn đã trọng thương hôn mê, bên người lại không có ai hộ vệ, cho dù gặp phải nguy hiểm gì cũng đều sẽ không có sức phản kháng”. Thanh âm Tống Tiềm Cơ nhẹ nhàng chậm rãi, mang theo ý cười.

“Các ngươi có biết được hắn dùng đan dược gì, uống dược thủy gì không? Y sư trị liệu cho hắn là ai? Nếu như thương thế của hắn đột nhiên chuyển biến xấu mà chết ở y quán, thì đó đúng là cách chết hợp tình hợp lý nhất đấy”

Khắp cả người Chu Tiêu Vân đều phát lạnh, theo bản năng lùi ra phía sau.

“Người muốn hắn chết nhất cũng không phải là ta, vậy các ngươi cả một đám chạy tới chỗ ta làm gì đây?”

Tống Tiềm Cơ tiến lên hai bước: “Chẳng lẽ chờ ta mời các ngươi ăn bữa cơm chiều sao?”

“Ngươi, ngươi….”, Có người còn muốn tranh luận với hắn nhưng bị Chu Tiểu Vân giơ tay ngăn lại, “Quên đi, sự an toàn của Mạnh sư huynh quan trọng hơn”

Cả đám người khi tới thì hùng hổ, khi đi thì vội vàng.

Sau khi đám người rời đi, tiểu viện lại trở về với vẻ quạnh quẽ, chỉ còn vài đạo thanh âm ngày càng xa dần vang lên qua tường viện.

“Mọi người đi thong thả”

Tống Tiềm Cơ cười cười, lại một lần nữa cầm lấy xẻng xúc, tiếp tục cúi đầu làm việc.

Ai, đúng là trẻ người non dạ, đến mắng chửi người cũng không xong.

****

Mạnh Hà Trạch hoàn cảnh bây giờ cũng đang rất xấu.

“Ngươi từ nơi nào học được những tà thuật này?”

Uy áp trầm trọng cơ hồ đem lục phủ ngũ tạng của hắn nghiền nát, nhưng cho dù như vậy hắn vẫn kín miệng, không nói một lời.

Làm người chiến thằng, đáng lẽ giờ phút này hắn phải đang ăn mừng và nhận chúc phúc từ toàn bộ ngoại môn, nhưng Triệu Ngu Bình đã phái người âm thầm sử dụng lưu ảnh bích, ghi lại từng tràng tỷ thí của hắn. Sau khi khảo hạch kết thúc liền trước tiên đưa vào nội môn, nhờ trưởng lão Thụ nghiệp đường, người tinh thông vạn pháp nhất trong tông môn xem qua. Sau nửa canh giờ, Mạnh Hà Trạch liền bị kéo ra khỏi y quán ngoại môn, áp giải tới Giới luật đường chịu thẩm tra.

“Những thứ này là ai truyền thụ cho ngươi? Và truyền cho ngươi từ khi nào?”

Mạnh Hà Trạch mặt không đổi sắc, cả người bị kịch liệt đau đớn làm cho hắn lúc thì thanh tỉnh, lúc lại hôn mê.

Những lời chất vấn của đệ tử Giới luật đường đâm vào trong tai hắn, chợt xa chợt gần, tựa như bóng cây rách nát ngoài cửa sổ lúc chiều hôm.

Thiếu niên trước sau vẫn kiên quyết cắn chặt hàm răng.

Hắn không muốn nói ra tên của Tống Tiềm Cơ, cho nên chỉ có thể im lặng.