“Thật ra cô chọn cách trốn đi cũng không tồi.” Sư phụ Phó một tay cầm dao, một tay khác dùng giẻ nhẹ nhàng chà lau thân dao, giọng điệu lạnh nhạt: “Nhưng cô không cảm thấy so với trốn đi, gϊếŧ những người lây nhiễm đó mới là biện pháp giải quyết tốt nhất sao?”
Bước chân Phù An An hơi khựng lại, có chút kinh ngạc nhìn về phía anh.
Chỉ có người tự mình trải qua rồi mới biết, gϊếŧ chết một đám người trước kia sớm chiều ở chung khó khăn đến mức nào, ít nhất mười mấy năm giáo dục không cho phép cô làm như vậy.
Cho dù những người này sẽ mang đến nguy hiểm tiềm tàng.
Phù An An nhìn kỹ sư phụ Phó này một lần nữa, câu nói này không giống lời mà một đầu bếp thành thành thật thật ở trong bếp, làm ra món cá hồi áp ảo ngon miệng sẽ nói.
Sư phụ Phó cực kỳ đẹp trai này... nên ít giao tiếp thì tốt hơn.
Phù An An đẩy toa ăn trở lại trong phòng, khóa chặt cửa phòng. Cô còn cố ý gắn thêm một tấm lưới sắt và xốp lót ở cửa, không biết vì sao phải làm vậy, nhưng cô cảm thấy thế này tương đối an toàn.
——
Ngày thứ chín sinh tồn ở ngoài khơi, an toàn trôi qua.
Ngày thứ mười sinh tồn ở ngoài khơi.
Phù An An như thường ngày mà áp mình vào mắt mèo quan sát tình huống bên ngoài, có đôi khi dì Lý và thuyền trưởng còn gõ gõ cửa dò hỏi cô có đỡ chút nào không.
Phù An An đã quen ru rú trong phòng tỏ vẻ mình còn ổn, nếu được, cô có thể trốn trong phòng hết hai mươi ngày còn lại.
——
Trong một căn phòng khác.
Hai người chơi mới cũng đang thảo luận.
“Lại có một người bị lây.” Thiếu niên tóc vàng trong đó đóng cửa phòng lại rồi nói.
“Không thì chúng ta cứ dựa theo kế hoạch trước đó, đi lên boong tàu đi. Đến lúc đó nếu thực sự có chuyện gì, chúng ta đóng cánh cửa kết nối với trên thuyền lại.”
“Được.” Người đàn ông đeo mắt kính bên cạnh gật gật đầu: “Những người chơi khác cứ giấu giấu giếm giếm, đến bây giờ vẫn không muốn lộ mặt. Chúng ta tự đi lên, đừng quan tâm đến bọn họ.”
Hai người phối hợp với nhau.
Trên bầu trời có mây đen dày đặc
Lại là một ngày sắp đổ mưa.
Hai người cùng nhau đi xuyên qua hàng loạt thùng đựng hàng, những thùng hàng này đặt sát bên nhau, chỉ để lại khoảng cách cho phép một người đi qua.
“Con mẹ nó, thùng hàng này thối quá!” Thiếu niên tóc vàng bóp mũi lại, nói: “Tàu này đang chở cái gì vậy?”
“Có lẽ đồ ăn hư thối rồi.” Người đàn ông đeo mắt kính nhìn khắp nơi: “Đừng quan tâm nó, mau tìm thùng hàng vật tư trước đó chúng ta phát hiện đi.”
Sở dĩ bọn họ dám mang ba lô lên boong tàu, nguyên nhân quan trọng nhất chính là bọn họ phát hiện một thùng hàng chứa đầy các loại vật tư. Thùng đó có đồ ăn, có nước, cũng đủ để bọn họ chống chọi qua được hai mươi ngày còn lại.
“Ở chỗ này này.” Thiếu niên tóc vàng chỉ vào một số hiệu in trên thùng hàng, nói.
Hai người lấy dụng cụ ra bắt đầu mở phần nhựa niêm phong trên đó.
Cọt kẹt ——
Một âm thanh chói tai khó nghe truyền tới.
Người đàn ông mắt kính ngừng tay lại: “Có phải bên trong có gì hay không?”
“Không thể nào.” Thiếu niên tóc vàng sửng sốt: “Trước đó, lúc chúng ta đi thăm dò, không phải vẫn bình thường sao?”
Hiện giờ vừa đến giữa trưa, nhưng sắc trời lại càng ngày càng u tối.
Mây đen chồng chất ép xuống, tia chớp như ẩn như hiện trong tầng mây, kèm theo đó là một tiếng sấm thật lớn, những hạt mưa to bằng hạt đậu bắt đầu rơi rải rác.
Cơn mưa to đổ ập xuống.
“Để tôi làm cho.” Thiếu niên tóc vàng nhận lấy dụng cụ mở khóa từ trong tay người đàn ông mắt kính, thao tác vài lần đã mở nó ra được.
“Rống!”
Bên trong lại có người như nổi điên mà lao tới, bổ nhào lên người thiếu niên tóc vàng rồi cắn lên mặt cậu ta.
“A!”
Thiếu niên tóc vàng kêu thảm thiết.
Người đàn ông mắt kính thấy vậy thì giơ một chân đá văng người điên kia, lôi kéo cậu ta chạy trốn.
Bọn họ mở sai thùng rồi!