Chương 8: Lễ hội ngoài khơi (8)

Một chén cá màu trắng to đùng bị ông ta hút vào trong miệng, những mảnh cá này ngẫu nhiên có một hai miếng mang theo tơ máu màu đỏ đen.

“Nhìn cái gì mà nhìn?” Phù Đại Phú nhìn cô một cái: “Đã nói, không quét dọn sạch sẽ thì không được ăn.”

Phù An An không muốn phản ứng ông ta. Cô quay đầu nhìn về phía cửa, nhìn đám thuyền viên tốp năm tốp ba đi ra từ nhà ăn, nhà ăn chỉ còn lại nồi cháo sắp thấy đáy.

“Dì Lý.”

“Gì vậy cháu?”

“Cháo hết rồi, đổi cái khác ăn đi. Mấy ngày nay cũng đừng ăn cá, ăn cá nhiều không tốt.”

“Cháu đang nói gì vậy?” Dì Lý khó hiểu mà nhìn về phía Phù An An, thấy cô cởi tạp dề xuống, đi thẳng một mạch tới phòng của thuyền trưởng.

“Thuyền trưởng, tôi muốn xin nghỉ.” Phù An An tiến vào phòng thuyền trưởng, nói thẳng: “Tôi bị cảm nhiễm, tôi tự nguyện xin cách ly.”

Cô không biết uy hϊếp lớn nhất của trò chơi này có phải đến từ những người đột nhiên phát điên, cực kỳ giống xác sống như bác sĩ Tống, sư phụ Chu, anh Lý hay không? Cô cũng không xác định máu bọn họ chảy ra có ảnh hưởng đến những loại cá trong biển, sau đó lại bất hạnh bị vớt lên hay không?

Nhưng xem tình hình hiện tại, cách ly đơn độc một mình là biện pháp lẩn tránh nguy hiểm tốt nhất mà cô nghĩ đến.

Căn cứ kinh nghiệm lấy được từ việc chăm sóc anh Lý và sư phụ Chu, thời gian bọn họ phát bệnh phần lớn chỉ trong khoảng hai ngày.

Chỉ mong ba ngày sau thuyền viên ăn cá không có việc gì, tất cả đều mạnh khỏe.

Phù An An nhíu chặt mày, cô không thích loại trò chơi không nói rõ ràng quy tắc, yêu cầu suy đoán mới biết được nguy hiểm này.

——

Nếu muốn cách ly, tự nhiên là phải chuẩn bị sẵn đồ cách ly.

Phù An An không chuẩn bị để lộ không gian của mình, cô đặc biệt đẩy một chiếc toa ăn tiến vào phòng bếp, bắt đầu đóng gói thức ăn nước uống mà mình cần trong ba ngày.

Từ sau khi sư phụ Chu bị cắn, anh đầu bếp trông đặc biệt đẹp trai, cũng đặc biệt lạnh lùng cao ngạo kia đã thành người đứng đầu trong phòng bếp.

Tuy rằng khắc hoa chẳng ra gì, nhưng nấu ăn cũng rất không tồi.

Phù An An nhìn đồ ăn đã làm xong trên bàn, sau đó cầm một ít đồ ăn lên xe và chút thực phẩm đông lạnh trong tủ đông.

Trong phòng có một cái tủ lạnh nhỏ, cô tự mang theo nồi điện, một mình cô cũng đã dùng đủ rồi.

Phối hợp hoàn mỹ.

“Không mang theo chút cá sao? Hôm nay cá hồi áp chảo rất không tệ.”

Người đầu bếp cực kỳ đẹp trai, nhưng lại lạnh lùng này đã làm cộng sự được năm sáu ngày mà chỉ nói với cô được một hai câu lại chủ động đi đến, cầm lấy một mâm cá hồi áp chảo đặt lên toa ăn của Phù An An: “Nghe nói cô bị thương cảm nhiễm, có khỏe không?”

“Nghỉ ngơi mấy ngày là được rồi.” Phù An An gật gật đầu, cảm thấy bất ngờ vì được quan tâm.

Nhưng cá này thì thôi bỏ đi.

“Ngày đó máu trực tiếp chảy xuống nước biển, nếu máu đó bị cá ăn phải, có gián tiếp cảm nhiễm người ăn cá không?”

Nếu là nguy cơ bệnh truyền nhiễm, xác sống vân vân, như vậy nói với những người bình thường mà ít nhất hiện giờ vẫn là đồng đội cũng không sao, Phù An An cảm thấy không cần thiết che che giấu giấu tin tức quan trọng như vậy.

“Đây là nguyên nhân sáng nay cô không muốn ăn cháo cá?” Nghe được lời này, sư phụ Phó đẹp trai kia cười: “Cô có biết tốc độ của tàu chở hàng Quy Đồ là bao nhiêu không? Là ba mươi bảy kilomet trên một giờ. Cho dù mấy con cá bị máu làm lây nhiễm kia bơi nhanh đến mấy, cũng không có khả năng đuổi theo tàu chở hàng của chúng ta, sau đó còn bị chúng ta dùng lưới bắt được.”

“Cô đã từng ra biển rồi đúng không? Sao không có chút thường thức nào hết vậy?”

Phù An An:...

Lo lắng suông một hồi, còn bị người ta cười nhạo.

Không có thường thức này, thật sự vì đây là lần đầu tiên cô ngồi thuyền.

Phù An An nhìn anh một cái: “Tạm biệt.”