Chương 7: Lễ hội ngoài khơi (7)

“Phi Yến nói không sai, giai đoạn khó nhất trong trò chơi tận thế chính là mười ngày cuối cùng.” Lý Cao vừa nói, vừa xoa cây súng trong tay.

“Tìm ra những người chơi khác, lấy được dụng cụ không gian mới là việc cấp bách.”

“A Dũng, các anh có phát hiện gì không?” Lý Cao quay qua người cao to bên cạnh, hỏi: “Nơi này có hơn bốn mươi người, có ai là người chơi khác không?”

“Có, hai người mới.” A Dũng gật gật đầu.

“Bọn họ quá ngu xuẩn, đi dò hỏi khắp nơi xem có ai là người chơi không, họ không biết NPC không nghe được bất cứ thông tin gì liên quan đến trò chơi. Nhưng tôi cũng biết được từ miệng của họ, họ còn không biết có dụng cụ đặc thù gì cả.”

“Quy tắc trò chơi không rõ ràng, tất cả đều cần tự mình lần mò, đây cũng là điểm khiến tôi thích trò chơi này.” Khóe miệng Cao Phi Yến hơi nhếch lên: “Bằng không sẽ không có nhiều người giúp chúng ta rà bơm như vậy.”

Lý Cao không phủ nhận, hơn nữa còn lặp lại một lần: “Chú ý, nhất định phải tìm ra người chơi có dụng cụ không gian.”



Phù An An trở lại phòng mình, hơi kiệt sức mà ngồi bệt xuống.

Hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra vào những ngày qua, anh Lý, sư phụ Chu, bác sĩ Tống, lần nào cũng là mình tiếp xúc với bọn họ gần nhất.

Trong lúc vô tình, cô như đã đi dạo quanh cửa địa ngục một chuyến vậy.

Lần này có nói thế nào, Phù An An cũng không dám đưa cơm cho bọn họ nữa.

Không chỉ như thế, tốt nhất không nên đi ngang qua phòng của họ nữa.

Bởi vậy, khi Phù Đại Phú hùng hùng hổ hổ đến trước cửa phòng của Phù An An, muốn cô đi đưa cơm trưa cho đám thủy thủ trên boong tàu, Phù An An bắt đầu giả chết, làm bộ không nghe ông ta nói gì.

Đưa cơm quá nguy hiểm đến tính mạng, lại qua đó vài lần sẽ thật sự chết đó.

“Con nhãi ranh nhà mày, quả nhiên là thứ hèn nhát y chang cha của mày! Gặp chút chuyện như hạt mè mà cũng sợ. Lần sau, cho dù cha mày có quỳ xuống cầu xin tao, tao cũng không mang mày ra biển!” Phù Đại Phú tức giận đứng mắng trước cửa của Phù An An.

“Con nhãi ranh, tạp chủng, không đưa cơm thì đi dọn vệ sinh cho ông, không làm cái gì thì coi chừng tao bảo thuyền trưởng cho mày xuống thuyền đấy.”

Quét dọn vệ sinh còn đỡ hơn đưa cơm.

——

Ngày thứ tám sinh tồn ngoài biển khơi, sáu giờ rưỡi sáng.

Phù An An về lại với công việc ban đầu của cô.

Nhưng có vẻ Phù Đại Phú không muốn để Phù An An thoải mái quá, cố ý phân phối hành lang ngoài phòng anh Lý và phòng y tế cho cô quét dọn.

Rầm, rầm!

Bên ngoài vừa có tiếng động thì bên trong lập tức truyền đến tiếng tông cửa.

Phù An An đứng ở cửa, nhón chân nhìn xuyên qua cửa sổ nhỏ đưa cơm để quan sát tình hình bên trong.

Chỉ nghe thấy tiếng gầm lên giận dữ, sau cú va chạm mãnh liệt thì vang lên tiếng răng cạp lên cửa sắt.

Làm người ta ớn lạnh cả lưng.

Phù An An nhìn cửa phòng đóng chặt rồi lui lại sau mấy bước, cứ có cảm giác anh Lý sẽ xông ra ngoài.

“Thứ hèn nhát vô dụng! Lá gan nhỏ như chuột.” Phù Đại Phú đi ngang qua nhìn thấy Phù An An, lập tức giơ một chân đá ngã chậu nước bên cạnh: “Chưa quét dọn sạch thì không được ăn cơm sáng.”

Nước trong chậu chảy cả về cống thoát nước, hình thành một vòng xoáy nhỏ.

Lao công bên cạnh đang thương hại cho Phù An An, sao cô lại có một người bác như vậy, mà Phù An An lại nhìn vòng xoáy nhỏ trên cống thoát nước kia không chớp mắt.

“Dì Lý, con muốn hỏi một chút, nước này sẽ chảy tới chỗ nào vậy?”

“Đương nhiên là trực tiếp chảy xuống biển.” Dì Lý cùng quét dọn bên cạnh nói: “Không phải cháu nghĩ chúng ta sẽ sử dụng tuần hoàn đó chứ? Sao mà được, chúng ta có thiết bị lọc nước chuyên nghiệp, biến nước biển thành nước sinh hoạt. Sạch sẽ lắm.”

Phù An An nghe vậy thì gật gật đầu: “Vậy cháu yên tâm rồi.”

“Con bé này, suy nghĩ nhiều thật đấy.” Dì Lý cười cười: “Bữa sáng hôm nay là cháo cá, cá mà các thủy thủ mới câu được đó, tươi lắm.”

Nghe thấy câu này, Phù An An sửng sốt, ánh mắt chạm vào Phù Đại Phú đang bưng một chén cháo cá đi ra từ nhà ăn.