Chương 18: Lễ Hội Ngoài Khơi (18)

Rống!!!

Bác sĩ Tống ngẩng đầu lên, gương mặt vốn điển trai sáng láng đã bị người ta hung tợn cắn xé, để lộ ra chân răng và thần kinh đen xì, có vẻ vô cùng dữ tợn. Phần lớn thịt trên mặt đang lủng lẳng trên cằm ông ta, mủ chảy xuống từ mớ thịt thối kia.

Đôi mắt đầy tơ máu dán chòng chọc vào vị trí của cô, cơ bắp hai bên cánh mũi điên cuồng rung động.

Nó phát hiện mình!

Những xác sống còn lại cũng nhìn về vị trí của cô, bị bảy tám con xác sống nhìn chằm chằm, Phù An An hoảng sợ. Vội vàng rời khỏi nơi này, bò về phía trước.

Trừ xác sống, Phù An An còn phát hiện người sống sót trong căn phòng chỉ cách phòng y tế một bức tường.

Chính xác mà nói, hẳn là một người nửa chết nửa sống, chỉ còn lại một hơi thở.

Đây là một thiếu nữ trẻ tuổi, Phù An An biết cô ta, cô ta là cháu gái của thuyền trưởng, hình như tên là Tôn Thải Ngôn.

Trong phòng là mùi nước hoa nồng nặc, trên mặt đất là bao bì của các loại đồ ăn, trên bàn còn có thật nhiều chai nước khoáng trống rỗng. Nhìn ra người này đã chuẩn bị rất nhiều thứ, nhưng không đầy đủ bằng cô thôi.

“Này, cô thế nào?” Phù An An mở ra lỗ thông gió, nhỏ giọng mà hỏi.

Tôn Thải Ngôn đã đói đến đứng lên không nổi, nhưng nhìn thấy Phù An An lại như thấy được hy vọng.

“Có nước không?”

“Có.” Phù An An làm bộ cầm ra một chai từ cái ba lô mang theo bên người, ném vào lòng cô ta.

“Cảm ơn, cảm ơn!” Tôn Thải Ngôn ôm lấy chai nước khoáng uống ừng ực, hai ba hớp đã uống cạn chai nước đó: “Còn không?”

“Tôi cũng không có bao nhiêu.” Phù An An lắc đầu, biết rõ đạo lý không thể khoe khoang tài sản.

Tôn Thải Ngôn liếʍ liếʍ môi, vẻ mặt tốt xấu gì cũng tỉnh táo lên một chút: “Tôi nhớ cô là cháu gái của bác Phù, tên là Phù An An đúng không?”

“Ừ.”

Phù An An đáp lại.

Trên cửa truyền đến tiếng va chạm, hiển nhiên, tiếng nói chuyện của các cô đã hấp dẫn xác sống bên ngoài.

Vẻ mặt Tôn Thải Ngôn thay đổi: “An An, cô chuẩn bị đi đâu? Có thể mang tôi theo không?”

Phù An An không nói gì, trong lòng đang cân nhắc.

“Cầu xin cô, nếu để một mình tôi ở lại đây, hoặc là đói chết hoặc là bị những quái vật bên ngoài ăn thịt mất!” Tôn Thải Ngôn bi thương khẩn cầu, chỉ còn thiếu quỳ xuống cầu xin Phù An An.

Phù An An nhìn cánh cửa bên ngoài, nghiêng đầu ra hiệu với cô ta: “Đi lên.”

Từ một người biến thành hai người, Phù An An bò phía trước, Tôn Thải Ngôn theo sát phía sau. Chừng mười phút sau, cô đã tìm được thang máy, ngay ở vị trí hơi lệch xuống phía dưới.

Cửa thang máy đóng chặt, chung quanh chỉ có ba bốn con xác sống đang qua lại.

Có cơ hội!

Phù An An hít sâu một hơi, xoay người nhìn về phía Tôn Thải Ngôn: “Thương lượng chuyện này với cô.”

“Cái gì?”

Phù An An chỉ chỉ phía dưới: “Hai chúng ta phân công, một người phụ trách dẫn xác sống phía dưới rời đi, một người đi xuống mở thang máy ra. Cô chọn làm gì?”

“Tôi, tôi...” Có vẻ Tôn Thải Ngôn không ngờ Phù An An lại nói chuyện này với cô ta: “An An, tôi sợ.”

“Thứ phía dưới ai mà không sợ? Nhất định phải chọn một.”

Chuyện này không thương lượng thêm gì cả.

“Vậy tôi, tôi đi mở thang máy.” Tôn Thải Ngôn rối rắm một lúc, sau đó thì chọn cái sau.

“Được, vậy tôi đi dụ lũ xác sống. Đợi chút nữa tôi sẽ dẫn tất cả lũ xác sống tới đằng trước khoang thuyền, cô nhân cơ hội đi xuống mở cửa thang máy ra.” Phù An An nhanh chóng quyết định.

“Ừ, được.” Tôn Thải Ngôn khẩn trương gật gật đầu.

“Ngoài ra, không được đóng cửa thang máy trước khi tôi trở về.” Phù An An dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tôn Thải Ngôn, cảnh cáo: “Nếu cô dám đi trước, chờ lên trên rồi, tôi sẽ dùng dao phay chém chết cô.”