Chương 17: Lễ Hội Ngoài Khơi (17)

Kế tiếp thì mở tủ quần áo ra, tìm kiếm quần áo dài tay và thật dày.

Tuy rằng hiện giờ đang giữa ngày hè ba mươi lăm độ, nhưng mạng sống càng quan trọng hơn mát mẻ. Sau khi mặc xong quần áo, Phù An An còn dùng băng keo quấn kín mít những nơi lỏng lẻo như ống quần, cổ tay.

Xác định mình đã trang bị hoàn thiện, Phù An An lấy cái nồi nhỏ của mình ra.

Vì tránh gây nên tạp âm không cần thiết khiến xác sống chú ý, cũng là vì không để người phòng bếp chú ý, mấy ngày nay ngay cả mì ăn liền mà cô cũng phải ăn sống. Vào ngày cuối cùng ở chỗ này, cô muốn ăn mì gói nóng hôi hổi!

Phù An An xa xỉ mà đổ hai chai nước khoáng ra, bỏ mì gói vào trong nước sôi, vừa thêm gói gia vị thì một mùi thơm đã quanh quẩn ở chóp mũi, hòa tan hết mùi xác thối và nước hoa cả phòng.

Cô còn có một cây thịt xông khói nữa!

Chân giò xông khói bị cắt ra thật mỏng, bỏ vào trong mì. Nếu có thể thêm chút hành thái, rau xanh thì lại càng thơm hơn.

Mùi thơm này cũng truyền tới phòng bếp.

“Mẹ nó, bọn tao đang vất vả ngăn cản xác sống ở chỗ này, bên ngoài lại có người đang nấu mì gói!” Cái mũi của người chơi Lý Cao đặc biệt nhạy, ngửi thấy mùi thì mắng một câu: “Chờ ông đi ra ngoài, nhất định gϊếŧ chết thằng nấu mì này.”

Vừa dứt lời, cửa phòng bếp lại bị va chạm mãnh liệt.

Vô số xác sống đang chắn ở cửa, khoá cửa đã sắp không chịu nổi nữa.

“Anh Lý, cửa phòng bếp đã sắp chiu6 không nổi.” Đồng đội NPC bên cạnh xin Lý Cao giúp đỡ.

“Chịu không nổi cũng phải chịu, để chúng vào mọi người đều chết! Kiên trì đi, chờ chúng ta tới hải vực nước Bất Diệt, sẽ có quân đội tới cứu chúng ta!” Lý Cao còn lên tiếng cổ vũ NPC không rõ sự thật này: “Chúng ta đã cách vùng biển quốc tế của nước Bất Diệt không xa.”

Lý Cao nói xong thì âm thầm trao đổi ánh mắt với ba người khác.

——

Phù An An ăn xong bữa ăn cuối cùng trên cabin thuyền, lót khăn trải sàn và ghế bò lên trên ống thông gió.

Nhìn dáng vẻ của sư phụ Phó thực nhẹ nhàng, nhưng khi cô bò lên lại không quá nhẹ nhàng.

Cô còn cần tập thể dục nhiều hơn.

Phù An An đã bò lên xong thì lỡ giơ chân đá ngã cái ghế, tiếng động khiến cho đám xác sống chú ý, nhìn cửa phòng lung lay sắp đổ, Phù An An nuốt nuốt nước miếng, không quay đầu lại mà bắt đầu bò ra bên ngoài.

Chờ cô bắt đầu bò một thời gian, đột nhiên phát hiện có vẻ không đơn giản như vậy.

Ống thông gió thông ra bốn phía, bên trong còn rất tối. Phù An An không quá giỏi trong vấn đề phân biệt phương hướng, cô không biết hướng đi đến thang máy và cầu thang ở đâu. Chỉ có thể lựa chọn một hướng, lang thang không có mục tiêu mà bò về phía trước.

Mỗi khi bò qua một phòng từ ống thông gió. Xuyên qua khe hở nhìn xuống, cô nhìn thấy hầu như phòng nào cũng bị xác sống chiếm cứ.

Ngay sau đó, lúc Phù An An đi ngang qua một căn phòng thì ngừng lại.

Cô đến phía trên phòng y tế!

Từ trên nhìn xuống, ba toa ăn đã tan nát đỗ vỡ, những miếng thịt bò còn chưa ăn xong trộn lẫn với máu đen xì bê bết trên mặt đất. Quầy thuốc bị hất ngã, các loại thuốc đã rơi đầy đất, bảy tám người bên trong đang đi loạn xạ khắp nơi.

Cô thấy được bác sĩ Tống trong những người đó. Áo blouse trắng của ông ấy đã đen thui, hình như cổ tay và ống quần đã trống rỗng.

Phù An An bò càng ngày càng thấp, muốn nhìn rõ ràng hơn chút, đúng lúc này, bác sĩ Tống đã loạng choạng lảo đảo đi tới phía dưới ống thông gió chính.