Chương 20: Lưu lạc

Cậu vội ôm chặt hai đứa bé, trong lòng thầm nghĩ: Xem ra vẫn là trực giác càng chuẩn xác hơn một chút, ánh mắt của người này có chút giống bác sĩ điên cuồng rồi, khó mà bảo đảm việc sẽ không coi Hôi Hôi và Tiểu Bạch thành đối tượng nghiên cứu.Sau khi kéo Carl lên quân hạm, người của liên minh các tinh hệ đã thật sự rời khỏi rồi, những người bị bỏ lại chỉ có thể đi bộ tới trấn nhỏ.

Lâm Ẩn ôm Lâm Tiểu Bạch, còn phải dắt Lâm Hôi Hôi, cũng chú ý tới bước chân của Lâm Khôi Khôi, tất nhiên là đi đường sẽ có chút chậm, rất nhanh đã bị bỏ lại phía sau.

Thiếu niên ngồi trên xe lăn lúc trước cười nhạo ở trên quân hạm quay đầu nhìn cậu mấy lần, cuối cùng không nhịn được nói: “Nếu như không để ý thì anh có thể đặt đứa bé lên người tôi.”

Lâm Ẩn sửng sốt, ngay sau đó quan sát cậu ấy.

"Yên tâm, tôi không phải là kẻ buôn người.” Thiếu niên đội mũ, gương mặt cũng bị che đi rất nhiều, chỉ có đôi mắt lộ ra chút ý cười.

Lâm Ẩn cũng cười, suy nghĩ tới việc Lâm Hôi Hôi vẫn còn nhỏ, không thể đi đường quá xa, bản thân thỉnh thoảng cũng phải ôm cậu bé đi một lúc. Thật sự là không có cách nào ôm Lâm Tiểu Bạch mãi, cho nên cậu đã đồng ý nói: “Cảm ơn.”

Xe lăn có hệ thống trí năng, không cần người điều khiển, rất nhanh thiếu niên đã thả chậm tốc đô, cẩn thận tiếp lấy Lâm Tiểu Bạch, đi một lúc lại hỏi: “Vừa nãy người kia là chồng của anh?”

“Hả?” Vẻ mặt của Lâm Ẩn kinh ngạc.

"Loại đàn ông bỏ lại vợ con vào những lúc quan trọng như vậy hoàn toàn không đáng để phó thác, rời khỏi coi như là giải thoát, anh cũng đừng đau lòng.” Thiếu niên an ủi nói.

"A a, chú Carl là a a khác sao?” Lâm Khôi Khôi nghe thấy không kìm được hỏi.

Lâm Ẩn hơi khó xử: “Tất nhiên không phải.”

Lâm Ẩn xấu hổ giải thích, nhưng ánh mắt đồng cảm của chàng trai lại không thay đổi, dễ dàng nhận thấy nụ cười miễn cưỡng của cậu.

Đến thị trấn, trời cũng đã tối.

Những người sống trên thị trấn, đều không phải là liên bang tự do hay Trùng tộc gì đó, nơi này coi như cũng sầm uất, mặc dù không thể so sánh về kinh tế với những khu vực phát triển, nhưng cũng không tính là hoang vu.

Thế nhưng, đối với bọn họ những vị khách từ bên ngoài đến, có thể nhận ra người ở thị trấn không quá hoan nghênh bọn họ. Đặc biệt là sau khi nghe bọn họ đến từ Đế Đô Tinh, thậm chí các nhà trọ còn cự tuyệt không cho bọn họ vào ở.

Mọi người đều nhất thời im lặng, nhưng đối với Lâm Ẩn mà nói, điều này không khác gì việc bị từ chối, bởi vì căn bản là cậu không có tiền, không thể thuê được nhà trọ.

""Không thể ngờ được những người ở Tử Tinh, lại có sự thù hận mãnh liệt đối với đế quốc đến vây."" Có người không nhịn được nói một câu.

Những người khác im lặng không nói gì, nhưng trong lòng đều đang suy nghĩ: Cũng bình thường thôi, có ai bị bỏ rơi mà không oán hận?

Nhưng trên đời này lòng tốt của con người vẫn chiếm đa số, với tinh thần đồng tộc, cuối cùng cũng có một nhà trọ đã thu nhận bọn họ.

Mọi người lần lượt rời đi, chẳng mấy chốc ở quảng trường nhỏ trong trung tâm thị trấn chỉ còn lại một nhà ba người Lâm Ẩn và thiếu niên ngồi xe lăn.

Thiếu niên háo hức nghĩ: Vì mục đích giúp đỡ đứa trẻ suốt chặng đường, liệu cậu có mời mình ở nhà trọ không? Dù sao mình cũng không có tiền, cũng không thể đứng dậy được....

Lâm Ẩn do dự suy nghĩ, không phải là mình nên đem Tiểu Bạch trở về sao, không thể để nó ở nhà trọ được? Dù sao mình cũng không có tiền, không thể thuê được.

Hai người ngơ ngác nhìn nhau, một lúc sau cả hai cùng đồng thời hỏi: ""Sao không đi vào trong?""

Sau đó ho nhẹ một tiếng, lại cùng nhau nói: ""Tôi không có tiền.""

Thiếu niên ngồi xe lăn: ""...""

Lâm Ẩn: ""..."" Cùng là người ở chân trời lưu lạc!