Chương 19: Thề thốt

Nhất thời mọi người đều sợ hãi, Lâm Hôi Hôi cũng đứng dậy cùng với Lâm Ẩn, cậu bé mím chặt môi, nắm chặt lấy ngón tay của Lâm Ẩn, vẻ mặt rõ ràng là rất sợ hãi nhưng cuối cùng lại không lên tiếng. Lâm Ẩn vội vàng an ủi cậu bé, sau đó dùng một tay ôm Lâm Tiểu Bạch.

“Để tôi đi.” Thấy cậu không tiện lắm, Carl chủ động muốn giúp đỡ.

Trải qua đoạn đường tiếp xúc này, sự phòng bị của Lâm Ẩn đối với anh ta cũng giảm đi không ít, cảm thấy anh ta không giống như tên bác sĩ điên cuồng Bạch Hiểu Trọng miêu tả.

Có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi? Lâm Ẩn nghĩ thầm.

Xuống đến mặt đất mọi người mới phạt hiện, những quân phản loạn uy hϊếp bọn họ kia lại đều đã bị chế ngự rồi, đến cả những thành viên của hoàng thất và cao quan của quốc hội đã bị bắt tới cùng đều được thả rồi.

"Chẳng lẽ là quân đội phái người tới cứu chúng ta?" Có người nhỏ giọng hỏi.

"Không giống, quần áo của bọn họ cũng là của liên minh các tinh hệ, là một đám với những tên uy hϊếp chúng ta.” Một người khác giải thích nói.

Lúc mọi người vẫn đang nghi ngờ, những sĩ binh đuổi bọn họ xuống khỏi quân hạm lại đi tới, không kiên nhẫn nói: “Được rồi, các người có thể rời đi rồi, nhanh chóng đi đi.”

Đây là tình huống gì đây?

Bao gồm cả Lâm Ẩn ở bên trong, sắc mặt của tất cả mọi người đều rất mộng bức.

Lúc này những người bị chế ngự kia đột nhiên hét lên, mắng to những sĩ binh giải cứu mọi người ngu xuẩn. Mọi người nghe một lúc mới hiểu ra, hóa ra nội bộ liên minh các tinh hệ cũng phân chia bè phái, những người bắt cóc này thuộc loại tự tiện hành động, bị đại lão ở bên trên gọi người ngăn cản lại.

Không biết cấp trên của liên minh các tinh hệ nghĩ thế nào, chào hỏi với đế quốc xong, biểu thị rằng sự tình không phải bọn họ làm ra, cho nên đã ném mọi người ở Tang Tử Tinh không quan tâm nữa, bao gồm cả những thành viên hoàng thất kia.

"Đợi đã, tốt xấu gì các người cũng là người Đế Đô, không thể cứ vất bỏ chúng ta như vậy được.” Một vị nghị viên trong đó to gan tiến lên, thậm chí còn nói: “Tôi là nghị viên, các người có thể bắt tôi đi, đàm phán điều kiện với đế quốc, nhưng tôi yêu cầu các người phải bảo đảm những người khác an toàn, đồng thời đưa mọi người trở về.”

"Xì, bây giờ quốc hội đều là do những người như ông chủ chính sao?” Sĩ quan chỉ huy giễu cợt một tiếng nói: “Xin lỗi, chúng tôi không hứng thú với việc đàm phán với đế quốc nữa, ngoài ra, từ lúc đế quốc từ bỏ chúng tôi, chúng tôi đã không còn là quân nhân của đế quốc nữa rồi.”

"Cách hai năm Tang Tử Tinh mới có một thương hạm đi qua, muốn rời khỏi chỗ này, khó! Hơn nữa tôi nghi ngờ bây giờ tinh cầu này không có người ở.” Carl lại phổ cập khoa học bên cạnh Lâm Ẩn.

"Tôi tốt bụng nhắc nhở mấy người một câu, nếu như muốn sống sót, bây giờ hãy đi dọc về hướng đông, phía trước có một thành trấn.” Sĩ quan lại nói.

"Ai biết chỗ đó có còn người ở hay không? Cho dù là có người, cũng có thể là liên bang tự do hoặc là Trùng tộc.” Carl phàn nàn một câu, quay đầu nói tiếp với Lâm Ẩn: “Đợi lát nữa chúng ta kéo thêm bạn đồng hành đi? Có thể trên ngọn núi bên kia có dã thú.”

Lâm Ẩn: " Được..."

Sĩ quan: "Đúng rồi, trong các người có ai là bác sĩ không? Bác sĩ có thể rời đi cùng chúng tôi.”

"Có! Có! Tôi!” Carl liều mạng giơ tay, khát vọng muốn sống mạnh mẽ.

Lâm Ẩn: "..."

"Khụ, Lâm, các cậu đợi tôi, chắc chắn tôi sẽ trở lại cứu các cậu, nhất định!” Carl hổ thẹn bảo đảm.

Lâm Ẩn: "Không, không cần." Tôi thấy chỗ này rất phù hợp để làm nông, không có ai cũng tốt, đất cũng không cần tiền.

"Không, cậu phải tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ quay lại.” Ánh mắt của Carl sáng rực, giơ thay thề thốt.

Nếu không phải mắt anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm Lâm Hôi Hôi và Lâm Tiểu Bạch, đại khái Lâm Ẩn cũng sẽ cảm thấy có khả năng là anh ta thầm mến nguyên chủ.