Dù sao thì không gian của cậu cũng không có công năng giữ đồ ăn tươi, để mãi trong đó không ăn sẽ hỏng mất. Giờ đây điều kiện khó khăn, có thể không lãng phí thì không lãng phí.
"A a, ba đang ăn gì thế? Thơm quá!” Chóp mũi của Lâm Hôi Hôi lập tức bị thu hút, giương mắt nhìn cậu.
Lâm Ẩn: “…” Lén lút ăn đồ sau lưng con nhỏ bị bắt được, đột nhiên có chút ngượng ngùng.
"Đây là thuốc, hôm qua ba ba bị ốm, chú Carl đưa cho, con không thể ăn.”
Thật lòng mà nói, những que xiên mà trước khi xuyên không mà cậu hay mua đều là loại cực tê cực cay, không phù hợp với đứa trẻ ba tuổi có dạ dày yếu ớt ăn. Đây là lừa dối có ý tốt, tin rằng Lâm Hôi Hôi sẽ không đi hỏi bác sĩ Carl.
Ai ngờ xậu vừa mới nói xong, đằng sau đã vang lên tiếng gõ cửa, Lâm Hôi Hôi lập tức nói: “Chú Carl tới rồi, chắc chắn là tới đưa thuốc, a a mau mở cửa.”
Biểu cảm của Lâm Ẩn cứng lại: “…” Bây giờ thu xiên lại có còn kịp không?
Cậu vội bảo Lâm Hôi Hôi đi mở cửa, sau đó tự mình thu dọn với tốc độ nhanh nhất.
Carl là tới đưa đồ ăn, vừa tiến vào nhà đã ngửi thấy một mùi hương lạ thường, vô thức nuốt một ngụm nước bọt, không nhịn được hỏi: “Lâm, hôm nay cậu đi nhận đồ ăn rồi sao? Lấy ở điểm cứu tế nào thế?” Tôi cũng muốn đi nhận!
Lâm Hôi Hôi vừa quay đầu lại, lập tức kinh ngạc nói: “Ơ, a a, ba đã ăn xong rồi sao?”
Lâm Ẩn gượng cười, sau đó giải thích qua loa nói: “Có một con chim không cẩn thận bay vào trong nhà, tôi nướng nó lên rồi.”
Thấy Lâm Hôi Hôi lộ ra vẻ nghi ngờ, Lâm Ẩn vội nói trước khi cậu bé mở miệng: “Lúc đó con đang ngủ.”
Carl nghe vậy thì chỉ có thể tiếc nuối nhún vai, sau đó đưa đồ ăn cho cậu.
Tất nhiên là Lâm Ẩn từ chối rồi, ra hiệu rằng mình cũng đã đi nhận đồ ăn rồi. Cậu nhìn ra được, người này cũng là một người nhận lương thực cứu tế, có thể tích được chút đồ ăn cũng không dễ dàng.
Carl cũng không ép buộc, rất nhanh đã nói ra ý đồ thực sự khi tới đây: “Hôm nay cũng nên kiểm tra sức khỏe cho Tiểu Bạch rồi, buổi chiều đừng quên đưa cậu bé tới chỗ tôi một chuyến.”
Sau khi Lâm Tiểu Bạch “ngủ đông” dậy, mỗi tháng đều phải đi tới chỗ kiểm tra sức khỏe một lần. Không biết tại sao, Lâm Ẩn luôn cảm thấy sở dĩ Carl cứu ba người nhà nguyên chủ, có thể là còn có ý đồ khác. Nhất là khi biết được tình trạng khác thường của Lâm Hôi Hôi, loại cảm giác này lại càng rõ ràng hơn.
Đây có thể cũng là một tình tiết có liên quan tới việc mà cậu và Bạch Hiểu Trọng đã từng nói qua, nếu như không nhớ nhầm thì sau khi nguyên chủ chết, Lâm Hôi Hôi đã được một vị bác sĩ nuôi lớn, mà vị bác sĩ này là một nhà khoa học điên, cố chấp và điên rồ.
Sau này tính cách của Lâm Hôi Hôi trở nên quá khích, có một phần nguyên nhân ở nguyên chủ, còn có một phần nguyên nhân chính là chịu ảnh hưởng của vị bác sĩ kia.
Lâm Ẩn rất nghi ngờ vị bác sĩ kia chính là Carl, mặc dù trước mắt mà nói, dường như Carl không có gì không bình thường.