Chương 13: Xiên que

Bốn năm trước, tướng quân Mục Ân Virant của đế quốc ở gần hạm đội của đội quân Trùng tộc đại bại ở tinh hệ Harpy, đã gặp phải nữ vương Trùng tộc điên cuồng trả thù. Vì để che chở hạm đội chủ lực rút lui mà chiến hạm chỉ huy mà Mục Ân đang ở đó đã không may mắn bị bão táp vũ trụ cuốn vào trong hố đen , từ đó mai danh ẩn tích.

Tất cả mọi người đều cho rằng người trên chiến hạm đã chết không thể nghi ngờ, bao gồm cả người nhà của bọn họ. Nhưng bốn năm sau, quân hạm đã biến mất lại đột nhiên xuất hiện ở gần tinh hệ Harpy.

Không một ai biết bốn năm này bọn họ đã đi đâu, bao gồm cả Mục Ân và những người khác. Lúc gió bão ập tới, tất cả những thiết bị truyền tin, dẫn đường đều tê liệt trong nháy mắt, bọn họ giống như đã bị cuốn vào trong một không gian kỳ lạ, lạc hướng suốt bốn tiếng đồng hồ mới thoát khỏi khó khăn.

Nhưng khi trở lại cảng quân sự, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không thể tin tưởng nói với bọn họ rằng: “Các anh đã biến mất suốt bốn năm trời rồi!”

"Chuyện này là không thể nào! Đồ ăn trên quân hạm có hạn, bốn năm, bọn họ đã chết đói từ lâu rồi.” Bên trong Phỉ Thúy cung, nhị hoàng tử tự mình lẩm bẩm.

"Nghe nói đi nhầm vào không gian kỳ lạ, chỉ lạc hướng bốn tiếng đồng hồ, gần như không động tới đồ ăn trên quân hạm, nhưng đối với chúng ta mà nói, thật ra đã là biến mất bốn năm rồi.” Jesse thấp giọng giải thích.

"Điều này thật khó mà tin nổi." Dường như nhị Hoàng tử vẫn còn chìm trong sự kinh ngạc.

"Điện hạ, tin tức đã bị chúng ta ngăn lại, tạm thời bệ hạ vẫn chưa biết chuyện, có cần đi gặp mặt tướng quân Mục Ân không?”

"Gặp! Anh mau chóng đi sắp xếp đi, lập tức!” Trông sắc mặt của nhị Hoàng tử có vẻ bình tĩnh, thế nhưng bàn tay nâng lên lại hơi run rẩy.

Lúc này, Lâm Ẩn cũng không ngờ tới, người chồng tiện nghi của cơ thể này, người cha tiện nghi của các con lại sống sót trở về rồi. Nếu như có thể biết được, chắc chắn cậu sẽ không buồn bã nữa, trực tiếp ôm con mình đưa qua đó, sau đó xin đối phương nể tình cậu chăm sóc đứa trẻ cả một ngày mà đưa cho cậu một tấm vé thuyền.

Nhưng thực tế lại là, vừa sáng sớm thức dậy cậu đã phải chăm con, giã gạo nấu cơm, lúc ăn cơm còn phải đút cho Lâm Tiểu Bạch, thật sự là một công việc khó khăn.

Cũng may mà hai đứa nhóc đều rất ngoan, bình thường không khóc không nháo, thỉnh thoảng lúc cậu bận bịu, Lâm Hôi Hôi còn có thể chăm em trai giúp cậu.

Tai và đuôi của Lâm Hôi Hôi đã biến mất rồi, nhưng để đề phòng vạn nhất, Lâm Ẩn vẫn bảo cậu bé lúc nào cũng phải đội mũ, quần cũng phải mặc quần rộng, tận lực kéo lên trên.

“A a, tại sao lại phải đội mũ thế ạ?” Lâm Hôi Hôi tò mò hỏi.

"Bởi vì cái tai và cái đuôi mà một người ba khác cho con rất quý báu, bị những người không có nhìn thấy rồi, rất có khả năng sẽ cướp mất của con.” Lâm Ẩn nói nghiêm trọng.

Lâm Hôi Hôi bị dọa tới mức vội vàng ôm đầu, vẻ mặt cực kỳ lo lắng.

Lâm Ẩn thấy vậy thì không khỏi bật cười, lại nói tiếp: “Cũng không cần quá lo lắng, đây là ở trong nhà, sẽ không có người khác, hơn nữa tai cũng đã không mọc ra nữa rồi.”

Lúc này Lâm Hôi Hôi mới cẩn thận dè dặt buông tay ra, nhưng lại tò mò hỏi: “Vậy lúc nào thì nó mới mọc ra ạ?”

"Điều này thì cần bản thân con phải từ từ khám phá các quy tắc.” Lâm Ẩn nhún vai nói, sau đó nhân lúc cậu bé không chú ý, lấy ra mấy xiên que được gói sẵn từ trong không gian ra, sau đó ăn cùng với cháo.