Chương 1

Chương 1

Đây là lần thứ ba Ngư Châu đυ.ng phải đối phương.

Cô hết sức khó xử lùi về sau một bước, mặt đỏ bừng cố nặn ra mấy chữ: “Xin lỗi… Tôi thật sự không cố ý… Vô cùng xin lỗi, vô, vô vô cùng xin lỗi…”

Quả thực giống như cố ý vậy… Nào có ai đυ.ng phải cùng một người những ba lần một tháng, đúng không? Ngư Châu ủ rũ, cúi đầu nhìn chằm chằm mảng khoai nghiền vàng chói lọi trên áo khoác đen của đối phương, gian nan bổ sung: “Tôi có thể giặt giúp anh, nhất định sẽ giặt sạch, siêu sạch.”

Đối phương im lặng một hồi, mãi sau mới từ tốn đáp, “Không sao.” Giọng anh ta rất đặc biệt, nhẹ nhàng mà trầm ấm, vừa mang cảm giác thanh quý, “Tự tôi làm được.”

Ngư Châu nghe thế ảo não cắn môi, cô hơi ngước mắt liếc trộm khuôn mặt hờ hững của đối phương. Người nọ cao ráo ưa nhìn, mỗi động tác đều rất ưu nhã. Cô đấu tranh một hồi, cuối cùng thấy chết không sờn mở miệng: “Anh gì ơi, tôi thực sự không cố ý, cũng không liên quan gì tới vẻ ngoài điển trai của anh…”

“Anh cứ đưa áo cho tôi đi, tôi không hề tiếp cận anh đâu, thật đó!” Ngư Châu uể oải nói, “Đυ.ng phải anh ba lần… Thành… thật xin lỗi… Mà tôi cũng không hiểu vì sao mỗi lần đều là anh…”

Người đàn ông bưng khay cúi đầu nhìn cô gái cao tới bả vai mình, cô gái này vẫn rối rắm nhìn chòng chọc áo anh không chịu ngẩng đầu. Anh liếc áo sơ mi xanh và váy trắng dài đến gối của cô, nơi đó cũng bắn đầy canh rau.

Mãi không thấy đối phương trả lời, Ngư Châu buồn rười rượi rút ví tiền: “Hay tôi bồi thường cho anh nhé. Chỉ là tôi nghĩ mình có thể giặt được nên không muốn lãng phí chiếc áo tốt thế này…”

Tiếp sau, Ngư Châu lục mãi, lục mãi chiếc ví trong im lặng, cuối cùng tìm thấy 3 hào*.

(*) 1 tệ = 10 hào.

Người đàn ông nhíu mày, cúi đầu lên tiếng: “Hửm?”

Mặt cô đỏ phừng phừng.

“Anh cứ…” Giọng cô khô khốc, có vẻ rất kiên định, “Cởϊ áσ đưa tôi đi?”

Rốt cuộc, đối phương bật cười thành tiếng.

“Thôi.” Người đàn ông khẽ nói, ngữ điệu đượm ý cười khiến chất giọng vốn đã trầm thấp càng thêm dịu dàng, “Cô nhóc à, không cần lo đâu.”

***

Ngư Châu quay về ký túc xá kể chuyện với Bối Trường Tình còn bị cô bạn trêu chọc suốt.

“Cậu bị ngốc không mà cứ đυ.ng người ta vậy, không cố ý thật sao?”

“Đâu ra?” Ngư Châu nằm ngửa trên giường, buồn bã đáp, “Cậu mới ngốc ý, cậu có biết tớ mất mặt lắm không! Trước công chúng… Tớ móc ra 3 hào! 3 hào đấy cậu hiểu không!!! Tại sao không phải ba tờ tiền in hình cụ Mao!!!”

Trường Tình gửi phản hồi xong bèn quay đầu thích thú hỏi: “Cậu bảo anh ta đẹp trai lắm à? Trường nào? Biết không?”

“Không biết, chưa gặp bao giờ, cũng không hỏi.” Ngư Châu im lặng, ngẫm nghĩ rồi dè dặt trả lời, “Nhưng mà giọng nói rất êm tai… Dễ nghe cực kỳ.”

“Hả?” Trường Tình lơ đễnh, “Này nhóc, số giọng nói cậu kinh qua quá ít ỏi, nếu nghe thử giọng của Hữu đại rồi, cậu sẽ thấy những người khác đều tầm thường.”

Trường Tình là blogger ‘tép riu’ lăn lộn trong thế giới ảo, thần tượng sùng bái nhất chính là Hữu Sở, fandom của Hữu Sở mang tên Cá Mực. Cô ấy luôn cho rằng mình là Cá Mực con trung thành nhất, thường xuyên chia sẻ bài hát của anh với Ngư Châu nhưng cô chưa từng nghe chúng.

Ngư Châu kéo chăn trùm đầu, “Ờ.”

Mãi sau, cô cảm thấy không phục, ló đầu khỏi chăn cường điệu một cậu: “Nhưng mình chỉ thích giọng anh ấy. Rất êm tai.”

Trường Tình liếc cô bằng ánh mắt ‘tấm chiếu mới trải’, nhấc tai nghe tiếp tục tải bài hát của thần tượng.

Ngư Châu mơ mơ màng màng sắp ngủ thì nhận được cuộc gọi từ cô Tạ.

“Ngư Châu à, cuối tuần này em rảnh không?”

Cô tức khắc bật dậy, trả lời nghiêm túc: “Vâng, có ạ.”

Cô Tạ dạy Ngư Châu cổ cầm* đã năm năm, cô rất kính trọng cô ấy.

(*) cổ cầm: một loại nhạc cụ Trung Quốc thuộc bộ dây dạng gảy gồm có 7 dây, được chơi từ thời cổ đại. Không nên nhầm lẫn cổ cầm với cổ tranh. Tương truyền, vua Nghiêu là người phát minh ra đàn cổ cầm. Theo truyền thống, nhạc cụ được gọi đơn giản là cầm nhưng đến thế kỷ XX, thuật ngữ này đã được áp dụng cho nhiều nhạc cụ khác. Tiền tố ‘cổ’ (có nghĩa là ‘cổ đại’) sau đó đã được thêm vào để làm rõ. Ngoài ra, nó cũng được gọi là Thất huyền cầm (Nguồn: Wikipedia). Bạn nào hứng thú tìm hiểu về cổ cầm thì tham khảo ở đây nhé.

Trong điện thoại, cô Tạ thật lòng xin lỗi: “Cuối tuần này cô hơi bận, em có thể dạy mấy học sinh giúp cô không?”

“Không thành vấn đề ạ.” Ngư Châu ngoan ngoãn đồng ý. Cô đã từng giúp cô giáo nên không mấy xa lạ, “Lần này hướng dẫn khúc gì ạ?”

“Quan Sơn Nguyệt.” Cô Tạ đáp, “Các em ấy học xong rồi, em chỉ cần bắt nhịp vài lần và sửa lỗi thôi.”

Ngư Châu mở lịch, hai ngày cuối tuần phải nhớ đến lớp Quốc học* dạy đàn.

(*) lớp Quốc học: lớp học dạy văn hóa truyền thống của Trung Quốc. (Nguồn: Wikipedia)

Không ngờ, cô gặp lại người đàn ông bị mình đυ.ng ba lần nhanh đến vậy.

Đang cúi đầu sửa ngón tay của một cậu bé, Ngư Châu bỗng nghe thấy giọng nói ngọt ngào ngây thơ của một bé gái ngoài cửa: “Ba ơi, đây là gì?”

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt trực tiếp chạm phải người đàn ông.

Tựa hồ kinh ngạc vì gặp Ngư Châu ở đây, anh lập tức gật đầu, ái ngại nhìn cô, sau đó mới xoay người ôm con gái năm, sáu tuổi thì thầm.

Giọng anh rất nhỏ, Ngư Châu không nghe rõ nhưng cũng đoán được anh ta đang dỗ dành cô bé, thái độ cực kỳ dịu dàng. Ba lần đυ.ng phải người đàn ông, cô cảm giác anh khá lạnh lùng, riêng lần cuối có thể xem như ôn hòa. Bây giờ, nhìn cách anh đối xử với con gái, cô mới hiểu thế nào là gió xuân say lòng người.

Ngư Châu do dự một thoáng, cúi đầu dặn cậu bé học đàn vài câu liền bước ra cửa.

“Xin lỗi, quấy rầy cô rồi.”

Người đàn ông nhẹ nhàng cất tiếng, tốc độ nói của anh chậm rãi tựa làn gió mát khẽ thổi qua mặt nước êm đềm, “Tại con bé hiếu kỳ nên phát ra tiếng, thực sự xin lỗi.”

“Không sao.” Ngư Châu lắc đầu, ánh mắt sáng rỡ nhìn bé gái tựa đầu trên vai đối phương. Cô bé chừng năm sáu tuổi, rất xinh xắn đáng yêu, đôi mắt tròn xoe ngấn nước rụt rè quan sát Ngư Châu, bàn tay nhỏ xíu túm chặt áo người đàn ông, chốc chốc vùi đầu vào lòng cha, chốc chốc lại ló đầu liếc trộm với vẻ háo hức.

Ngư Châu ngứa tay hỏi đối phương: “Tôi có thể ôm em ấy không? Đáng yêu quá!”

Người đàn ông cúi đầu hỏi đứa bé: “Ngư Nhi cho chị ôm con một cái nhé?”

Gương mặt bầu bĩnh của Ngư Nhi rối rắm.

“Con bé hơi…” Sợ.

Chữ ‘sợ’ chưa rời môi, Ngư Nhi đã quyết đoán theo địch, giơ hai cánh tay ngắn cũn về phía Ngư Châu.

Cô vui vẻ ôm Ngư Nhi, cười tủm tỉm hỏi: “A? Sợ gì?”

Anh trầm ngâm rồi đáp: “Không có gì.”

“Con bé tên Ngư Nhi ạ? Trùng hợp quá, biệt danh ở nhà của tôi cũng là Ngư Nhi. Tôi tên Ngư Châu, Hướng Ngư Châu.”

“Đúng là khéo thật.” Người đàn ông cười nhẹ, ánh mắt đen tuyền không nhìn thấy đáy. Hiện tại, cô mới phát hiện đôi mắt anh rất đẹp, sâu hút mà dịu dàng khiến người ta mê muội, y chang giọng của anh.

“Con bé chỉ là Ngư trong Tiểu Ngư.” Người đàn ông thấp giọng giải thích, “Ngư Châu? Tên rất hay, Ngư Chu Xướng Vãn*?”

(*) một trong Thập đại cổ tranh khúc của Trung Hoa. Giải thích thêm một chút, tên nữ chính Ngư Châu là 鱼舟, chữ 舟 có 2 cách đọc là ‘Chu’ và ‘Châu’.

“Phải.” Ngư Châu cười tủm tỉm đùa với Ngư Nhi, chẳng ngại cô bé kiêu ngạo nghiêng mặt phớt lờ mình, “Khi ấy ba tôi thích văn vẻ, bảo rằng tên này đại tục đại nhã*, nói thật tôi chỉ thấy nó đại tục thôi.”

(*) đại tục: bình thường đến không thể bình thường hơn, đại nhã: tốt đẹp đến không thể đẹp hơn. Ý nghĩa cụm từ này là không phân biệt cao thấp, tao nhã hay tầm thường đều tùy vào suy nghĩ của mỗi người.

Người đàn ông nghiêm túc nhìn cô gái tên Ngư Châu ôm Ngư Nhi đứng dưới ánh mặt trời. Cô cười tít mắt, con ngươi long lanh trong trẻo giống hệt Ngư Nhi.

Anh chợt cất giọng: “Tôi là Vưu Thù.”

Ngư Châu hơi sửng sốt liền bật cười: “Anh, ý anh…” Ngư Châu nựng hai má hồng hào của Ngư Nhi, “Cô bé tên Vưu Ngư? Cá mực*? Anh xác định?”

(*) Tên Hán Việt của ‘cá mực’ là Vưu Ngư.

Cô vô thức nghĩ đến Trường Tình – người tự xưng là Cá Mực con trung thành, cảm giác mọi thứ đều lệch lạc.

Vưu Thù trầm mặc.

“Thực ra Vưu Ngư cũng không tệ.” Ngư Châu cười tủm tỉm, “Dễ thương mà.”

“Con bé tên An Tiểu Ngư.” Vưu Thù bất đắc dĩ giải thích, “Con bé không mang họ Vưu.”

“À à…” Ngư Châu ngạc nhiên, “Ngư Nhi theo họ mẹ sao? Anh cũng rất thương vợ, nói vậy gia đình anh hạnh phúc lắm nhỉ?”

Vưu Thù duỗi tay xoa đầu Tiểu Ngư, vẻ mặt anh ôn hòa bình tĩnh, ánh mắt đầy cưng chiều, trông hết sức dịu dàng.

“Ngư Nhi rất thích cô.” Vưu Thù cúi đầu quan sát hai gương mặt ngây thơ cạnh nhau, chân thành nói với Ngư Châu, “Con bé có thể học đàn với cô không?”

“Hả?” Ngư Châu do dự, “Hình như… Không được? Tôi mới luyện đàn thời gian ngắn, còn chưa thuần thục, nào dám nhận học trò. Hôm nay tôi chỉ hướng dẫn thay giáo viên thôi, nếu cần tôi có thể điện thoại cho cô giáo.”

“Không sao, Ngư Nhi thích cô là đủ rồi.”

“Hả?”

“Ý tôi muốn nói…” Vưu Thù mỉm cười, “Quan trọng là, con bé thích cô.”