Chương 4

8.

“ Đến cuối cùng cậu đã nói gì với ông hoàng màn ảnh thế, tớ thấy anh ấy rời đi với dáng vẻ không vui lắm." Sau khi lên xe, bạn thân ngay lập tức hỏi tình huống của tôi.

Cũng chẳng có chuyện gì để giấu, tôi kể hết mọi chuyện cho cô ấy nghe.

Cô ấy có vẻ sốc: "Cậu từ chối Lương Nghiễn Chu?"

Sau đó lại hét lên: "Thế mà cậu lại từ chối Lương Nghiễn Chu!"

Tôi xoa xoa hai tai, bày tỏ: "Tớ không có điếc, vẫn còn nghe thấy."

Cô ấy không cam lòng mà hỏi lại: "Tại sao cậu muốn từ chối chứ, dù sao người mà anh ấy thích chính là cậu, quá khứ và hiện tại có khác gì nhau đâu?”

Tôi muốn nói khác nhau nhiều lắm.

Nhưng cô ấy hoàn toàn không nghe: "Đây chính là Lương Nghiễn Chu đó! Có bao nhiêu người mong được ngủ với anh ấy đều không được, cơ hội dâng tận miệng rồi, cậu còn có thể xua tay từ chối à? Cậu có thể thử yêu đương mấy ngày, không hợp từ chối cũng chưa muộn mà?"

Tôi nói thẳng: "Làm gì có đạo lý anh ấy thích tớ thì tớ phải đồng ý ở bên anh ấy đúng không?"

"Cũng đúng." Bạn thân tôi lập tức đổi chiến tuyến.

Tôi và cô ấy tựa lưng vào ghế sau của xe bảo mẫu, dựa vào nhau.

Cô ấy đột nhiên tò mò hỏi: "Dáng vẻ năm nhất trung học của cậu trông như thế nào?"

Tôi cũng đã quên những chi tiết cụ thể, chỉ nhớ lúc đó mỗi khi tỉnh dậy, tôi cảm thấy tất cả hoa trên thế giới đều vì tôi mà nở rộ.

Tôi lấy một ví dụ đơn giản: "Khi đó, giáo viên yêu cầu mỗi học sinh lên bảng tự giới thiệu, tớ nói ——"

Tôi hít một hơi thật sâu, nhịn xấu hổ, cố gắng diễn tả lại: "Xin chào mọi người, tớ là Chu Mạt. Tớ tin rằng tất cả các bạn đều sẽ thích tớ, bới vì, chẳng có bạn nào không thích cuối tuần đúng không."

"Ha ha ha ha!" Bạn thân cười đến run rẩy, đập bôm bốp vào vai tôi, "Cậu được lắm đó."

Nhớ lại những ngày tháng thanh xuân vườn trường, tôi cũng rất xúc động.

Bạn thân tôi bĩu môi: "Tớ cũng muốn làm quen với cậu lúc đó, nhất định chơi với nhau sẽ rất vui. Không giống lần đầu tớ mới quen cậu, cả người âm u đầy tử khí, chẳng vui vẻ tí nào."

Lần đầu tiên tôi gặp Mạnh Yên vào năm tôi đang trong tình trạng tồi tệ nhất, quả thực không còn tí sức sống nào.

Nhưng tôi và cô ấy vẫn trở thành những người bạn thân nhất của nhau.

Có lẽ bởi vì tôi và cô ấy đều có nhũ danh là “momo”, cô ấy tự tin, hào phóng, tích cực, lạc quan, rất giống tôi của quá khứ.

Làm bạn với kiểu người bản thân trong quá khứ là một trải nghiệm rất mới lạ.

Tôi dựa đầu lên vai cô ấy, và nói: "Momo, tớ cảm thấy may mắn vì gặp được cậu."

Bạn thân tôi không hề cảm động, cô ấy lắc cánh tay nổi da gà và nói: "Đừng buồn nôn nữa, đến chỗ cậu rồi đấy, tranh thủ xuống xe đi."

Tôi cao quý lãnh diễm"Hừ" nhẹ: "Xuống xe thì xuống xe."

Tôi vốn cho rằng mọi chuyện sẽ kết thúc một cách hoàn hảo, không ngờ bản thân đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Lương Nghiễn Chu.

Hóa ra anh ấy đi ra ngoài cũng có paparazzi theo dõi.

Đêm đó, một tin tức nhanh chóng trở thành chủ đề nóng trên mạng xã hội.

"Chấn động: Chuyện tình cảm của ông hoàng màn ảnh? Lương Nghiễn Chu Mạnh Yên gặp riêng hai giờ trên xe bảo mẫu."

Bạn thân gửi screenshots đến hưng sư vấn tội: “Đây là lần thứ hai tớ cõng nồi cho cậu rồi đấy!"

Tôi thực sự không cách nào, chỉ có thể hứa hẹn một cách tha thiết: "Yên tâm, sẽ không bao giờ có lần thứ ba đâu!"

9.

Sau cuộc trò chuyện, Lương Nghiễn Chu cũng không làm phiền tôi nữa.

Vòng bạn bè của anh ấy cũng không được cập nhật.

Dường như anh ấy đã biến mất khỏi thế giới của tôi.

Nhưng mà, mọi chuyện vốn nên như thế.

Tôi và anh ấy là người của hai thế giới, dù trời xui đất khiến tạo ra một giao điểm thì cuối cùng vẫn sẽ mỗi người một ngả mà thôi.

Chỉ là tôi không nghĩ tới, mẹ của Lương Nghiễn Chu sẽ tới tìm mình.

Bà ấy bước xuống từ ghế sau của chiếc Rolls-Royce, trông rất giàu có và quý phái, nói với tôi với giọng dịu dàng: "Chu Mạt, con lại đây."

Sau lưng vang lên tiếng hít thở sâu của đồng nghiệp.

Khung cảnh này rất giống một gia đình giàu có đang cố gắng chia cắt tình cảm của hai đứa trẻ.

Tôi xấu hổ bước đến, không thể không nhỏ giọng thanh minh: "Dì ơi, con và Lương Nghiễn Chu thật sự không có quan hệ gì cả."

Bà ấy mỉm cười ngay lập tức, còn xoa đầu tôi.

Đã rất lâu tôi không cảm nhận được tình yêu thương của mẹ, giờ phút này tôi hơi choáng váng, sự lo lắng sợ hãi ở đáy lòng dần dần biến mất.

Trên xe, mẹ của anh ấy nói với tôi: "Nghiễn Chu đã tự giam mình ở nhà suốt mấy ngày nay rồi, dì đoán thằng bé và con đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?"

Tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ dì muốn cưỡng chế khuyên giải?

Bà ấy lại cười: "Con đừng căng thẳng, thấy con căng thẳng thế dì cũng rất lo lắng."

Bà ấy thay đổi giọng điệu và lời nói, càng thêm dịu dàng hơn: “Lời cảm ơn này muộn rất nhiều năm rồi, nhưng dì vẫn muốn nói. Cảm ơn con đã dũng cảm đứng ra bảo vệ thằng bé, cảm ơn con mỗi ngày không ngại phiền mà nói chuyện với thằng bé và cảm ơn con đã giúp thằng bé mở lòng."

Hóa ra, từ bé Lương Nghiễn Chu đã mắc chứng tự kỉ.

Giai đoạn từ tiểu học trở về trước, anh ấy đều được giáo dục tại nhà, cha mẹ anh đã mời rất nhiều thầy cô nổi tiếng đến nhà dạy học 1-1. Theo sự phát triển về tuổi tác, các bác sĩ đều nhất trí cho rằng việc này sẽ ảnh hưởng đến việc hình thành tính cách của anh ấy, đề nghị đưa anh đến trường để tiếp xúc nhiều hơn với các bạn cùng trang lứa.

Cứ như vậy, anh ấy trở thành bạn cùng bàn của tôi.

Mẹ anh ấy nói: "Dì và cha thằng bé rất lo, sợ nó không thể thích ứng được, nhưng lý trí mách bảo chúng ta tuyệt đối không thể tùy tiện can thiệp... May mắn, thằng bé gặp con."

Trong từng lời nói của bà ấy đều chứa đựng lòng biết ơn sâu sắc khiến tôi rất xấu hổ.

Tôi nói một cách ngượng ngùng: "Con cũng không làm gì cả."

Bà ấy mỉm cười và nói: "Nhưng thằng bé thực sự đã thay đổi."

"Thằng bé dần dần bắt đầu nói chuyện ở nhà, trong bữa cơm sẽ kể những chuyện xảy ra ở trường, còn nói nó đã gặp một thiên sứ nhỏ."

Nghe đến mấy chữ “thiên sứ nhỏ” mặt tôi đỏ bừng cả lên.

Có lẽ nhận ra tôi đang xấu hổ, bà ấy đúng lúc chuyển sang chuyện khác: "Nhân tiện, sau khi gặp mặt, thằng bé không làm gì con chứ?"

"Dạ?"

"Sau khi con chuyển đi, đứa nhỏ này không chấp nhận được hiện thực, hành động của nó hơi điên rồ... Có đôi khi nó sẽ tưởng tượng con vẫn ở bên cạnh nó, đôi khi còn xem con là bạn gái của mình."

Tôi bây giờ mới là hành động điên rồ!

Hóa ra, đây là nguyên nhân khiến Lương Nghiễn Chu luôn đỏ mặt không lí do vào những lần gặp nhau, còn cư xử thân thiết như một đôi vợ chồng trẻ.

Mẹ anh ấy nói tiếp: "Nhưng hiện tại thằng bé đã ổn hơn rồi."

Tôi rất muốn nói, có lẽ vẫn chưa ổn đâu dì ơi!

Bà ấy kéo tay tôi sang, vỗ về nhẹ nhàng: "Nếu như con không ghét nó, con có thể thử tiếp xúc với thằng bé được không? Con có thể coi nó là lốp dự phòng hay bạn trai tạm thời phải vượt qua khảo hạch cũng được?"

Bà ấy lùi một bước và nói: "Dì biết yêu cầu này hơi quá đáng, nhưng dì là một người mẹ, nhìn thấy thằng bé tự giam mình trong phòng, dì đau lòng không chịu nổi."

"Đứa nhỏ này từ trước đến nay đều bị động, sự chủ động cả đời này của nó có lẽ dành hết cho con."

Xe chậm rãi dừng ở dưới nhà tôi.

Cuối cùng bà ấy nói: "Hi vọng con có thể suy nghĩ về điều đó."

Tôi đã cân nhắc lại, thậm chí suy nghĩ về chuyện này rất lâu.

Những lời tôi nói hôm đó không hoàn toàn là đúng.

Tôi không nên vừa phủ định bản thân mình, vừa phủ định tình cảm của Lương Nghiễn Chu.

Anh ấy mới vô tội làm sao.

Khi tôi còn đang lo lắng không biết làm thế nào để tìm Lương Nghiễn Chu thì điện thoại “ting” một tiếng báo có tin nhắn mới.

Đến từ Lương Nghiễn Chu bị động: “Anh có thể nói chuyện với em thêm một lần nữa được không?"