Chương 2

"Vậy xin hỏi Lâm Mặc lão sư tính toán triển khai kế hoạch thế nào?"

Lâm Mặc đẩy Lưu Chương ra, làm bộ chỉnh micro chuẩn bị phát biểu, còn cho Châu Kha Vũ một ánh mắt sâu xa. "Mấy người nhìn cho kĩ." Lâm Mặc đắc ý lắc lư đi về phía nhà bếp, còn có Lưu Chương và Doãn Hạo Vũ bám sát theo và tất nhiên không quên kéo tay Châu Kha Vũ đang rất không tình nguyện đi cùng.

Trong phòng bếp, Bá Viễn và Trương Gia Nguyên đang chuẩn bị bữa trưa, hai người đều là kiểu người chỉ cần làm việc đều rất chuyên chú, vậy nên trong không gian chỉ nghe thấy tiếng thái đồ ăn hoặc tiếng nấu nướng. Nhưng Trương Gia Nguyên dẫu sao trong lòng có chuyện, nên lực chú ý bị phân tán rất nhanh đã thấy được bóng dáng Lâm Mặc đứng ở cửa bếp.

"Anh Viễn."

Động tác thái rau của Bá Viễn dừng lại. "Sao vậy?"

"Em muốn đi vệ sinh."

"Được mà." Bá Viễn gật đầu nhìn Trương Gia Nguyên, lại tiếp tục thái rau củ trên thớt vừa nói. "Em đi vệ sinh xong thì về phòng nghỉ một lát rồi gọi mọi người xuống ăn cơm, chỉ có vài món đơn giản một mình anh làm là được rồi."

"Dạ." Trương Gia Nguyên đi ra ngoài, đi ngang qua Lâm Mặc còn không quên làm động tác cổ vũ cố lên.

Lâm Mặc làm dấu OK ý nói tin tưởng ở anh.

"Bá Viễn."

"Mặc Mặc." Phát hiện ra Lâm Mặc đang đứng ở cửa bếp, trong ánh mắt của Bá Viễn vô cùng kinh ngạc. "Em đến đây làm gì vậy?"

"Bá Viễn anh đừng sợ." Lâm Mặc ngượng ngùng xoa mũi. "Em không có đến phá nhà bếp đâu." Lâm Mặc biết Bá Viễn đang nhớ đến ký ức kinh hoàng nào, lần đó trong show nhóm mấy người bọn họ còn muốn quay battle nấu ăn giữa Bá Viễn và Trương Gia Nguyên. Đội của Bá Viễn có Châu Kha Vũ, Cao Khanh Trần và Doãn Hạo Vũ, bên phía Trương Gia Nguyên có Santa, Mika và Lâm Mặc. Nhưng là mới quay được một nửa đã suýt nữa đốt cháy nhà bếp.

Vậy nên lần battle chưa kịp battle đã chấm dứt, Bá Viễn và Trương Gia Nguyên còn suốt đêm soạn thảo công văn ra lệnh cấm trừ hai người không ai được vào bếp nữa.

"Vậy là tốt rồi." Bá Viễn thở phào, chốc lát sau anh lại suy nghĩ nếu như lần đó nhóm các em trai phá hỏng phòng bếp có phải cả nhóm sẽ danh chính ngôn thuận đòi công ty ký túc xá mới không?

Thấy Bá Viễn thả lỏng, Lâm Mặc giơ tay muốn phát biểu. "Bá Viễn, em có thể vào không?" Tập thể mọi người đều nhớ rõ lệnh cấm lần đó. "Được chứ?" Lâm Mặc đáng thương chớp chớp mắt, mà Bá Viễn lại rất dễ mềm lòng khi các em trai làm nũng với mình.

"Em vào đi."

Không ngoài dự liệu là Lâm Mặc chạy vào cũng không có làm gì khác, vậy nên Bá Viễn nhịn cười nhưng đôi mắt cong lên hỏi. "Mặc Mặc em đói bụng sao?" Anh nghĩ Lâm Mặc đói bụng nên muốn vào bếp tìm chút đồ ăn vặt. "Nếu em đói có thể ăn một chút lót dạ, anh sẽ làm thêm."

Lâm Mặc thật ra không đói bụng, nhưng vừa nghe Bá Viễn nói lại nhìn đĩa cánh gà chiên coca bên kia thơm ngào ngạt tự dưng lại thèm ăn. Thế nhưng bên ngoài là bốn cái đầu đang nhìn chằm chằm, đặc biệt là Doãn Hạo Vũ thích nhất món cánh gà chiên coca này của Bá Viễn. Nhưng mà Bá Viễn cho mình ăn, đâu có sao đâu nhỉ?

Thế là Lâm Mặc đường hoàng nhón lấy một mẩu cánh gà trong dĩa.

"Ăn ngon không em?"

"Ngon." Lâm Mặc nhai thịt gà, liếʍ liếʍ nước sốt dính trên môi. Động tác của đứa nhỏ được ăn đồ ngon muốn bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu khiến Bá Viễn buồn cười, hai vai run rẩy không ngừng.

"Đừng ăn quá nhiều nhé." Bá Viễn nhắc nhở. "Một lát còn ăn cơm."

Lâm Mặc nhón lấy miếng thứ hai gật gù, không quên chỉ chỉ đĩa thịt chiên sốt chua ngọt bên cạnh hỏi. "Anh, em ăn một miếng được không?"

"Được mà." Bá Viễn vẫn cứ dịu dàng như cũ. "Nhưng đừng ăn quá nhiều."

"Sao em cảm thấy Lâm Mặc không có làm theo kế hoạch ảnh nói, anh ấy chỉ đơn thuần vào bếp ăn vụng mà thôi." Doãn Hạo Vũ ở bên ngoài bám lên tường nghe lén giận dỗi lên án.

"Paipai nói đúng lắm." Lưu Chương ở một bên khen em út của bọn họ.

Châu Kha Vũ: "............"

Trương Gia Nguyên vò tóc. "Lâm Mặc quên mất chính sự rồi. Ai da hôm nay nấu cơm mình còn chưa ăn được miếng sườn xào của anh Viễn."

Doãn Hạo Vũ phẫn nộ quay đầu: "Trương Gia Nguyên Nhi, mỗi lần cậu nấu cơm đều sẽ ăn vụng hả?"

Trương Gia Nguyên gật đầu. "Đúng vậy."

Lưu Chương: "Dừng dừng dừng, đây không phải trọng điểm."

Châu Kha Vũ khó khăn lắm mới thấy có một người nói đúng. "Ừ."

"Nhưng mà..." Trương Gia Nguyên tiếp tục vò tóc. "A có cách rồi!"

Trương Gia Nguyên đến phía sau Lưu Chương, giơ tay vỗ một cái thật lực vào lưng Lưu Chương.

"Trương Gia Tiểu Nguyên Nguyên cậu đánh anh làm gì?!!" Một tiếng hét thảm vang vọng, chấn động hai tòa nhà.

Trương Gia Nguyên cười. "Biện pháp để nhắc nhở Lâm Mặc đó."

Lưu Chương: ????

Nhưng mà khó nói là cách này vô cùng hiệu quả, không chỉ làm Lâm Mặc bừng tỉnh mà còn làm Bá Viễn giật mình. Bá Viễn lập tức biết được tiếng hét này đến từ vị em trai đảm nhận nhiệm vụ thông báo cho cả nhóm, vậy nên vội vội vàng vàng cởi tạp dề đi xem tình hình sợ hai đứa trẻ này có phải chuẩn bị đánh nhau không. Nhưng Lâm Mặc nhanh chóng ngăn lại.

"Bá Viễn." Lâm Mặc kéo tay anh. "Anh đừng lo, mấy người đó là... đang cùng nhau tâm sự nâng cao tinh thần đồng đội đó."

"Mặc Mặc."

"Dạ?"

"Tuy rằng nhiều người nói anh rất giống 日本人 (người nhật), nhưng thật ra anh là Chinese đó."

Đến phiên Lâm Mặc khó hiểu nhìn Bá Viễn: "Anh nói gì vậy?" Đúng là bình thường Bá Viễn vẫn luôn vừa dùng tiếng anh và chút ít tiếng nhật nói chuyện với mọi người nhưng mà kiểu nói xen lẫn này có phải anh học từ thầy Riki khi nào vậy?

Bá Viễn. "Ý chính là anh không phải Santa và Mika tin em đâu."

Lâm Mặc u sầu: "...."

Bá Viễn lại hỏi: "Mấy đứa chơi Truth or Dare đó hả?"

"Đúng vậy." Lâm Mặc bắt lấy cọng rơm cứu mạng gật đầu lia lịa. "Em với AK bọn họ đang chơi Truth or Dare."

"Vậy là bây giờ em đang chọn Dare?"

Lâm Mặc dùng sức gật đầu: "Không sai."

Bá Viễn cười khẽ. "Cần anh phối hợp với em phải không?"

"Đúng vậy, Bá Viễn anh thông minh quá." Lâm Mặc không tiếc lời khen. "Nhiệm vụ của em là cần anh trả lời một câu hỏi của em."

"Câu hỏi gì vậy?" Bá Viễn cười khúc khích gật gù.

Lâm Mặc hít sâu một hơi. "Bá Viễn, anh thích em không?"

Bá Viễn: ???

Đồng đội bên ngoài: ???

Châu Kha Vũ: "........"

"Thích." Bá Viễn dở khóc dở cười nhìn Lâm Mặc, lại hơi mờ mịt hỏi lại. "Trả lời như thế này đúng không?"

"Đúng đúng."

Lâm Mặc vui vẻ gật đầu cười với Bá Viễn, trước khi đi còn thuận tay lấy thêm một miếng sườn. Kết quả vừa ra khỏi phòng bếp đã bị Trương Gia Nguyên dùng áo khoác che lại đầu, còn bị Doãn Hạo Vũ và Lưu Chương đánh vài cái.

"Ai đá mông anh mày?" Rốt cuộc Lâm Mặc hùng hổ đẩy Trương Gia Nguyên ra chuẩn bị xăn tay áo trả lại thù cũ.

Doãn Hạo Vũ dùng khuôn mặt thiên chân vô tà giơ tay xác nhận chủ mưu: "Em có thể làm chứng, người đá mông anh là Châu Kha Vũ."

"Châu Kha Vũ đâu?"

Doãn Hạo Vũ lần nữa giơ tay: "Em mới thấy ảnh đi vào trong bếp."

Trương Gia Nguyên: "Ai da chưa kịp nói phần kế hoạch của ảnh mà đã manh động hành động rồi."

Hết chương 2.