Chương 1

"Muốn từ bỏ sao?"

Một vấn đề mông lung không thể tưởng tượng như vậy, Châu Kha Vũ không chuẩn bị câu trả lời. Một ly sữa bò còn bốc hơi nóng theo âm thanh của Trương Gia Nguyên xuất hiện trong tầm mắt của Châu Kha Vũ. Hơi nóng phủ lên chiếc ly một màn hơi nước mờ mịt, tiếng thủy tinh va chạm tạo nên thanh âm trong trẻo, kèm theo vài giọt sữa sóng sánh ra ngoài rơi xuống mặt bàn tạo thành vệt nước nhàn nhạt mờ đυ.c.

Châu Kha Vũ trầm mặc không nói, ngẩn người nhìn ly sữa trước mặt. Qua một lúc sau, cậu mới chậm rãi mở miệng,"Cho anh?"

"Anh nói lời vô nghĩa gì vậy." Trương Gia Nguyên vừa nói vừa ngồi xuống phía đối diện Châu Kha Vũ, tay còn mang theo gối ôm hình mặt vuông của Lâm Mặc ôm trong lòng. "Sữa còn nóng." Thiếu niên thiện ý nhắc nhở. "Anh chờ nó nguội rồi uống."

"Được." Châu Kha Vũ nhẹ giọng đáp, giương mắt nhìn về phía cái gối đang bị Trương Gia Nguyên hung hăng nhào nặn. "Em không phải đã làm chuyện gì đó có lỗi với anh đó chứ?"

Trương Gia Nguyên: "Sao anh lại hỏi vậy?"

Châu Kha Vũ hoang mang: "Vậy ly sữa này không phải là để hối lộ sao?"

"Cút." Trương Gia Nguyên co rút khóe miệng, tức giận chuẩn bị nhào qua đem gối ôm đánh vào khuôn mặt đẹp trai thiếu đánh của Châu Kha Vũ. "Chắc em quan tâm anh? Ly sữa này là anh Viễn nấu rồi nhờ em mang đến cho anh. Cũng chẳng biết ai hôm nay trong lúc quay show nhóm còn than thở nói chất lượng giấc ngủ của mình không tốt...... Nhắc tới chuyện này lại khiến em tức, anh mà ngủ không tốt? Em thấy anh tinh thần sảng khoái haha hihi cười giỡn suốt, cũng chỉ có anh Viễn lo lắng cho anh, sợ anh ngủ không ngon."

Anh Viễn.

Bá Viễn.

Động tác vươn tay về phía ly sữa bỗng dừng lại, Trương Gia Nguyên cũng không quan tâm quá nhiều chất vấn đối phương có nghe mình nói chuyện hay không. Mà Châu Kha Vũ lúc này chỉ nghe một câu vừa rồi "Ly sữa này là anh Viễn nấu rồi nhờ em mang đến cho anh", cậu ở dưới đáy lòng gọi tên Bá Viễn, đôi mắt vốn đã trầm tĩnh lại mang thêm một chút sắc thái cô đơn, chỉ hai chữ nhỏ bé lại phảng phất tựa nghìn cân ép l*иg ngực cậu đến mức thở không nổi.

Bầu không khí âm trầm ưu thương này ảnh hưởng đến Trương Gia Nguyên phía đối diện. "Anh có khỏe không?" Thiếu niên nhíu mày hỏi Châu Kha Vũ, nhưng Châu Kha Vũ không chịu nói, chỉ bưng ly sữa nóng bỏng tay này một hơi uống sạch.

"Anh để nguội rồi hẳn uống!" Trương Gia Nguyên sợ tới mức âm lượng nâng cao gấp mấy lần.

Trương Gia Nguyên nhắc nhở thật sự chính xác. Châu Kha Vũ bị nóng đến hít hà, cả khuôn mặt khó chịu nhăn nhó thế nhưng vẫn cố chấp uống hết ly sữa.

"Châu Kha Vũ anh có sao không?" Trương Gia Nguyên vô cùng lo lắng vọt vào nhà bếp lấy nước lạnh, vội vàng đưa cho Châu Kha Vũ thúc giục uống nước để tránh bị bỏng. Thiếu niên ngồi bên cạnh đánh vào lưng Châu Kha Vũ mắng. "Châu đại ca ơi đầu óc anh có vấn đề à? Không phải đã dặn anh để nguội rồi uống sao? Cầm ly uống hết một hơi, nhỡ anh bị phỏng cấp độ 1 nửa đêm đi bệnh viện rồi sao?" Mắng một tràng dài vẫn chưa hả giận, Trương Gia Nguyên trợn mắt trừng Châu Kha Vũ, rủa thầm bản thân sớm muộn cũng bị Châu Kha Vũ làm tổn hại mười năm tuổi thọ.

Nhưng tức thì tức, dù sao vẫn là anh em.

Trương Gia Nguyên thở dài hỏi. "Anh có chuyện gì vậy?"

Đau đớn ở đầu lưỡi vì bị bỏng đã giảm bớt đôi chút, Châu Kha Vũ vuốt trán vì khó chịu mà chảy chút mồ hôi, đột nhiên giữ chặt tay Trương Gia Nguyên nói: "Anh không sao, em đừng nói cho Bá Viễn."

"Anh......" Trương Gia Nguyên ngay lập tức nghẹn lời, thiếu niên thật ra cũng đoán được đôi phần nguyên nhân Châu Kha Vũ dặn dò, nghĩ đến Bá Viễn và Lưu Chương gần đây luôn vì album của cả nhóm mà vội đông vội tây. Nhưng mọi người đều giống nhau, dù không thương lượng với nhau nhưng luôn có sự ăn ý thống nhất một điều, đó là cố gắng trong khoảng thời gian này không làm phiền Bá Viễn.

Nghĩ đến việc này, Trương Gia Nguyên yên lặng thở dài, thiếu niên rất thích anh Viễn của em nhưng với tính cách điều gì cũng ôm đồm nhọc lòng chính mình thì em không đồng ý. Trương Gia Nguyên nghĩ Châu Kha Vũ và mình giống nhau, bằng không lúc đó sẽ không lựa chọn nói ra câu còn phải yêu chính mình.

Nhưng là Bá Viễn luôn yêu người khác hơn cả.

"Em sẽ không nói với anh Viễn." Trương Gia Nguyễn nghiêng đầu tránh đi ánh mắt của Châu Kha Vũ, quả nhiên fan luôn miệng khen ánh mắt thâm tình là thế này, bị Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm thật sự rất khó mở miệng từ chối. Thật là, thiếu niên thở dài: "Còn khó chịu không? Có cần em mang thêm cho anh ly nước lạnh không?"

"Không cần." Châu Kha Vũ lắc đầu. "Gia Nguyên Nhi, cảm ơn em."

"Anh đừng cảm ơn em." Trương Gia Nguyên trở về vị trí đối diện ngồi xuống, "Nhớ khi nào rảnh thì đi bệnh viện kiểm tra xem, bôi thuốc mỡ gì đó cho mau lành."

Châu Kha Vũ gật đầu: "Anh sẽ."

"Châu Kha Vũ."

"Chuyện gì?"

Trương Gia Nguyên do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn lặp lại vấn đề ban đầu. "Muốn từ bỏ sao?"

Nghe thấy vấn đề này lần nữa khiến Châu Kha Vũ cười khẽ, khóe môi nhếch lên một độ cong nhỏ bé: "Anh nghe lần nữa vẫn cảm thấy kỳ quái." Có lẽ sợ đυ.ng phải miệng vết thương, cậu nói chuyện thêm vài phần ung dung thả chậm tốc độ, từng chữ thong dong phát âm lại có chút giống với Bá Viễn khi bắt chước. "Anh muốn từ bỏ cái gì?" Châu Kha Vũ chậm rãi hỏi lại.

Trương Gia Nguyên bình tĩnh nhìn thẳng: "Về việc anh thích anh Viễn."

Châu Kha Vũ nghe thấy câu hỏi của Trương Gia Nguyên, hô hấp tức thì ngừng lại, tươi cười trên khuôn mặt đông cứng. Cậu kinh ngạc đối mắt với Trương Gia Nguyên, trong đầu mê mang, nhất thời cả đau đớn trên đầu lưỡi cũng không cảm nhận được. Châu Kha Vũ theo bản năng tránh né tầm mắt sắc bén của Trương Gia Nguyên, cậu không biết như vậy có bao nhiêu chật vậy. Mà ánh mắt hoảng loạn của Châu Kha Vũ lại lạc đến chú mèo đang nằm trong góc kia, mèo con chiếm lấy một góc trong phòng khách, ngủ ngon lành.

Châu Kha Vũ nhớ rõ mèo con này là Bá Viễn mang về. Lúc ấy mèo con vừa gầy vừa yếu, tiếng kêu nhỏ đến mức không thể nghe được, còn giống như bất cứ lúc nào cũng có khả năng chết, nhưng là Bá Viễn lại nói anh hy vọng mọi người có thể đồng ý cho anh nuôi bé mèo này.

Mọi người đều không từ chối yêu cầu của anh, chỉ có Lâm Mặc nhân tiện giơ tay hỏi mình có thể nuôi gà không. Kết quả Bá Viễn chưa nói gì, ngược lại Trương Gia Nguyên cùng Lưu Chương rượt theo Lâm Mặc chạy vòng quanh kí túc xá.

Khi đó Bá Viễn đang làm gì?

Bá Viễn đang ôm bé mèo cười, cười to thoải mái không chút lo toan, nụ cười từ sự vui vẻ chân chính.

Châu Kha Vũ khi đó đến gần Bá Viễn, còn hỏi anh thực sự muốn nuôi chú mèo này ư? Bá Viễn trong phút chốc khi Châu Kha Vũ đến gần đã ngừng cười, ngược lại mỉm cười vô cùng dịu dàng, đôi mắt đen láy mang theo ánh nước lấp lánh.

Có lẽ vì bị nụ cười mềm mại của Bá Viễn làm ngơ ngẩn, vốn dĩ lời muốn nói bị nuốt lại vào trong, Châu Kha Vũ cũng cong mắt cười theo nói: "Em có thể cùng anh nuôi bé ấy không?"

"Anh còn tưởng em sẽ khuyên anh từ bỏ việc nuôi bé mèo." Đôi mắt của Bá Viễn mang theo vài phần kinh ngạc, Bá Viễn nghiêng đầu nhìn Châu Kha Vũ, "Anh không dám tin có thể nuôi em ấy thật tốt."

Châu Kha Vũ sửng sốt: "Vì sao?"

"Chỉ là cứ cố gắng thôi." Bá Viễn lắc đầu mỉm cười, lời nói vừa dứt Bá Viễn đi đến bên Rikimaru đang luống cuống hỏi có phải mèo con đói bụng không, anh cười nói mình đi chuẩn bị sữa cho nó.

Cuối cùng bé mèo được Bá Viễn nuôi đến vừa trắng vừa tròn, một tấc tiến một thước làm bá chủ trong biệt thự của INTO1, hôm nay cào áo len của Lâm Mặc, ngày mai đánh đổ nước hoa của Doãn Hạo Vũ, chỉ có nghịch ngợm hơn chứ không có nhất. Nhưng mà mọi người đều không có biện pháp, thứ nhất là vì bé mèo cực kì đáng yêu, làm vậy để thu hút sự chú ý của bọn họ, thứ hai là Bá Viễn luôn che chở cho nó.

Đắc tội Bá Viễn sẽ không có cơm ăn đó nha – Santa rút ra chân lý.

Câu nói này suýt chút còn được Lâm Mặc đánh máy dán thành khẩu hiệu treo ở nhà bếp.

Nhưng mà thật ra đa phần Dưa Hấu đều quấn lấy Bá Viễn, không phải lúc nào cũng nghịch phá bọn họ.

Bé mèo tên là Dưa Hấu, tên là do Bá Viễn đặt.

Châu Kha Vũ nghĩ, hóa ra Bá Viễn thích dưa hấu, cũng thích mèo con, thích các em trai trong nhóm.

Ai cũng đều thích, không có ngoại lệ, cũng không có đặc biệt.

Anh không hề đặc biệt thích Châu Kha Vũ.

"Châu Kha Vũ."

"Châu Kha Vũ."

"Ừ?" Châu Kha Vũ bị giọng nói của Trương Gia Nguyên kéo về thực tại, cậu cười khổ hỏi, "Anh biểu hiện rõ ràng như vậy sao?"

Trương Gia Nguyên nhướng mày hỏi ngược lại: "Anh nghĩ biểu hiện của anh còn chưa đủ rõ ràng à?"

"Phải không?" Châu Kha Vũ không biết nên dùng biểu cảm gì để phản ứng với Trương Gia Nguyên, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. "Vậy xem ra không phải kết quả cũng quá rõ ràng rồi sao?"

"Đúng vậy." Trương Gia Nguyên dứt khoát trả lời. "Một khi đã tự có kết quả trong lòng, anh cũng biết con đường này có bao nhiên gian nan phải không." Một câu hỏi tu từ không cần trả lời cũng rõ, thật ra Châu Kha Vũ là một người có năng lực khống chế rất mạnh.

Đáng tiếc, tình cảm là thứ không thể khống chế.

Châu Kha Vũ hỏi. "Vậy em đến khuyên anh từ bỏ sao?"

Trương Gia Nguyên nhún vai. "Không phải."

"A?"

"Đây là chủ ý của Lâm Mặc." Trương Gia Nguyên nói. "Anh ấy muốn xác nhận xem anh có thực sự thích anh Viễn không."

"Lâm Mặc......." Châu Kha Vũ có thể tượng tưởng được lúc Lâm Mặc nảy ra chủ ý này thế nào. "Nói vậy." không nhịn được lại tiếp tục thở dài. "Hai người ý đồ giúp anh theo đuổi anh Viễn sao?"

"Đúng vậy." Trương Gia Nguyên bắt chước Lâm Mặc giơ ngón cái với Châu Kha Vũ, còn cười lên một nụ cười đặc biệt tiêu chuẩn của nhân viên bán hàng đang chào mời khách.

Nhưng là nụ cười này làm Châu Kha Vũ nhẹ nhõm đôi chút. "Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn trước." Trương Gia Nguyên lắc vai Châu Kha Vũ. "Đại công cáo thành, mã đáo thành công chỉ cần mời tụi này một bữa là được."

"Tụi này?"

"Ừ." Trương Gia Nguyên giơ ngón tay. "Còn có AK, Paipai và thầy Riki nữa."

"Riki?" Nói thật, có Lưu Chương và Doãn Hạo Vũ đi theo trò đùa này cũng không quá lạ, nhưng mà Châu Kha Vũ không nghĩ ra được tại sao còn có cả Rikimaru cũng tham gia.

"Khụ khụ." Trương Gia Nguyên xấu hổ ho khan. Thầy Riki bị kéo vào chuyện này cũng ngoài ý muốn của thiếu niên, chỉ trách Lâm Mặc phi thường hoàn mỹ ba hoa lôi kéo Riki tham gia, còn nói đến hợp tình hợp lý vô cùng.

Nhưng mà Trương Gia Nguyên cũng không rõ Riki có hiểu hết toàn bộ những gì Lâm Mặc nói không, chỉ là Riki nghe xong trầm mặc rất lâu rồi hỏi một câu mấu chốt.

Trương Gia Nguyên thề đó là lần đầu tiên em thấy biểu tình bối rối đến vậy của thầy Riki, Riki chần chừ rất lâu hỏi.

"あ の, Bá Viễn... sẽ thích... Kha Vũ sao?"

Điểm mấu chốt của vấn đề nằm ở đây, nhưng mà Lâm Mặc phản ứng vô cùng nhanh lại nói đông nói tây một hồi thành công thuyết phục Riki gia nhập biệt đội của họ, cho nên biểu cảm kinh ngạc của Lưu Chương và Doãn Hạo Vũ còn đặc sắc hơn cả Châu Kha Vũ bây giờ. Hai người đó đồng thời giơ ngón cái, nói Lâm Mặc vô cùng thích hợp làm một nhân viên bán hàng đạt KPI đứng đầu bảng của công ty.

Trương Gia Nguyên ngừng suy nghĩ miên man của mình. "Anh cũng biết mà?" thiếu niên giải thích với Châu Kha Vũ, "Anh Viễn với thầy Riki quan hệ tốt thế nào..." Phần tiếp theo không cần nói, Châu Kha Vũ tự có câu trả lời trong lòng.

"Cảm ơn."

Cậu một lần nữa nói cảm ơn, kế hoạch vô cùng hoàn hảo, nhưng là Châu Kha Vũ biết Bá Viễn không thích cậu là điều không thể nào thay đổi.

Hoàn chương 1