Chương 3: Sân trường, nắng và bé con

Một tháng trôi qua, Cường bắt đầu nhắn tin nhiều cho chị, chị cũng hay nhắn tin với mình, mỗi tối sau 22h là mình lên giường, nghe nhạc và bắt đầu nhấc điện thoại lên nhắn tin với chị, chị kể cho mình nghe những chuyện trên lớp, trên trường, những chuyện về sở thích, thói quen, chị thích jay park, một ca sĩ hàn quốc, chị thích ăn nhiều thứ lắm chứ không thích riêng một món ăn nào đó, thức uống chị yêu thích là pepsi, chị thích đọc tiểu thuyết và truyện, nhất là tác phẩm “ thiên thần sa ngã “ , mình từng dụ chị đọc mấy truyện hay hay trên diễn đang voz forum nhưng toàn thất bại, có đôi lúc chị kể về Cường, chị bảo cường có vẻ thật tâm, nhưng hơi trẻ con quá, có những lúc nó sến súa quá mức theo kiểu phim ảnh, có những lúc thì hơi làm phiền chị vì toàn nhắn tin trong giờ, làm mấy lần chị tẹo nữa bị giáo viên thu điện thoại, chị là người không muốn để ai phật ý nên dù không thoải mái nhưng vẫn cố trả lời tin nhắn cho người ta vui. Mình hỏi chị :” thế em không làm phiền chị ạ “, chị lém lỉnh đáp lại :” nhóc thì khác, nhóc hay làm chị cười, coi như nhóc là người giúp chị thư giãn sau khi ôn bài mệt mỏi “. Ngày qua ngày, chị với mình hiểu nhau nhiều hơn, nhưng với thằng Cường, có vẻ như quãng thời gian nói chuyện với chị vẫn chưa làm nó… khôn ra lắm

- Nhiều lúc tao nhắn tin chị trả lời chậm lắm, hay chị ấy không thích tao

- Đầu đất, mày nhắn vào lúc người ta đang trong giờ học thì ai dám trả lời

- Nhưng mà nhiều lúc tao nhắn vào buổi tối thì chị ấy cũng không trả lời ý

- Mấy giờ?

- 6h, 7h

- Lạy hồn, giờ đấy người ta cơm nước dọn dẹp ông nhắn tin thì ma nó trả lời à

- ờ hén, thế mà tao không nghĩ ra @@’

Cường là con một, được bố mẹ khá là nuông chiều, nên ít tinh tế trong việc giao tiếp hay quan tâm với người khác, với nó thì chị Nhung có lẽ là người đầu tiên nó học cách quan tâm, nhưng ở thời điểm đấy, nó vẫn quan tâm một cách trẻ con, ngây ngô, đôi khi hờn dỗi khi không nhận được sự đáp lại như ý, cái cách nó quan tâm tới chị Nhung, đôi khi làm mình nhớ lại thuở đầu mình mới biết yêu vậy .

..............................

- Em đang làm gì vậy?

- Chị đoán xem

- Làm sao chị đoán được

- Chờ em một chútBụt Và Bé Con - Chương 3: Sân trường, nắng và bé conMình ngồi vẽ nguệch ngoạc một bức tranh , chụp ảnh gửi chị, một bức tranh chẳng có tỉ lệ, chẳng có tí chuyên môn nào cả, mấy ông học kiến trúc nhìn thấy chắc chắn cười cho thối mũi, cơ mà chị lại khen

- Uầy, em vẽ đẹp thế

- Thế mà chị khen đẹp

- Đối với chị là đẹp rồi, em chăm vẽ lên cho lên tay nhé

- Thế chị thích vẽ những gì ?

- Vẽ tất cả những gì cute, như puca, pikachu ý, hihi

- Được rồi, rảnh em sẽ vẽ cho chị xem 

Vẽ, tự nhiên mình lại cảm thấy vui vui, ngồi tỉ mẩn vẽ một mình, vẽ những nét nguệch ngoạc siêu vẹo, để rồi đem khoe và cùng bàn luận cùng một người con gái, cũng khá là thú vị đấy chứ, so với những ngày tháng học xong cắm mặt vào chơi game, thì khoảng thời gian này đối với mình dường như có một ý nghĩa đặc biệt, có lẽ mình đang thay đổi, từ thói quen đến nếp sống, chẳng biết từ bao giờ mình lại lên giường sau 22h , nghe nhạc nhắn tin chứ không phải là chơi game đến sáng sớm, chẳng biết từ bao giờ mình lại ngồi chi li tỉ mẩn ngồi vẽ một bức tranh, từ khi nào mình lại hay ngoái nhìn về phía sân trường đầy nắng mỗi giờ ra chơi để tìm kiếm một bóng hình, có lẽ là từ khi có chị…

.......................

Ola!!!

Oái, chị nhắn tin qua ola, bình thường chị hay gọi mình nhẹ nhàng chứ không ping kiểu như thế này, có lẽ là có chuyện gì xảy ra rồi.

- Vâng, em đây

- Chị tên là gì, em nói mau

- Nhung, sao lại hỏi thế

- Tên đầy đủ cơ, nói

- Lê *** Nhung

- Đúng rồi, bực mình quá đi mất

- Sao lại bực mình hả chị

- Em đi mà hỏi bạn em ấy

Từ ngày biết chị đến giờ, lần đầu tiên mình thấy chị có vẻ nóng giận như vậy, chị vốn là một trong những người hiền lành nhất lớp k24 anh, hầu như toàn để ý chu toàn sợ người khác giận dỗi, cơ mà lần này chị có thái độ như thế, mình bắt đầu cảm thấy bất an, chị offline mất rồi, nhắn tin thì không trả lời, không biết đã có chuyện gì xảy ra với chị nhỉ? Mình bắt đầu cảm thấy hoang mang lo lắng, rồi bắt đầu nhớ ra câu nói của chị, mình lập tức nhắn tin cho Cường, rồi đăng nhập ola gửi tin nhắn cho nó rồi chờ hồi âm. Có thể mọi người sẽ thắc mắc là tại sao khi có chuyện lại không gọi điện mà lại nhắn tin cho phiền phức ra, thực sự là hồi ấy mới là học sinh lớp 10, nghèo rớt mùng tơi, mỗi tháng bố mẹ chỉ cho 50.000đ tiền nạp thẻ điện thoại, mỗi lần nạp còn phải canh khuyến mãi 50% hay 100% mới dám nạp )) ngày xưa các nhà mạng như vinaphone hay viettel còn hay khuyến mại 100%, chứ bây giờ toàn khuyến mãi 50% thôi :v , hiện tại thì đi học đi làm công việc bộn bề hết tiền là nạp ngay để đáp ứng nhu cầu công việc, chứ không còn cảm giác hết tiền điện thoại mà không dám xin, suốt ngày nhìn điện thoại chờ có khuyến mãi để xin bố mẹ tiền nạp thẻ, nhắn tin thì toàn đăng kí cả trăm tin nhắn miễn phí , vậy mà trong một ngày đã hết veo, còn bây giờ thì thời đại phát triển, facebook, zalo, video call 3g, 4g nhan nhản, cũng khó tìm được cái cảm giác gõ tin nhắn kì cạch của ngày xưa rồi vừa nhắn vừa kiểm tra xem mình còn bao nhiêu tin nhắn miễn phí. Những năm tháng ấy, tuy nghèo khó thiếu thốn nhưng thật vui, và những ai đã từng trải qua những năm tháng ấy thì người đó thật hạnh phúc vì đã có một thời tuổi trẻ thật đẹp …