Có lẽ thế hệ 9X có nhiều người từng được thưởng thức bài hát nổi tiếng một thời, đó là bài “ chiếc khăn gió ấm “ của nam ca sĩ Khánh Phương, bài hát này về sau được ca sĩ Tiên Cookie cover lại khá hay, điệp khúc của bài hát này da diết và gợi nên một nỗi nhớ rất sâu đậm cho người nghe
“ Gửi cho em đêm lung linh và tin sóng nơi biển lớn
Gửi em những ngôi sao trên cao tặng em chiếc khăn gió ấm
Để em thấy chẳng hề cô đơn
Để em thấy mình cần bên nhau
Để em vững tin vào tình yêu 2 chúng ta.”
Bài hát đó cũng làm gợi lại cho mình một kỉ niệm khá là khó quên, một kỉ niệm mà nhờ đó mình nổi tiếng hơn so với bạn bè cùng trang lứa, và cũng là một kỉ niệm mà mỗi lần mình với chị nhắc lại đều cảm thấy rất thích thú và bồi hồi, chị cũng không ngờ ngày xưa mình có thể làm một điều đáng ngạc nhiên như vậy…
Những tháng đầu tiên của năm 2013, trời rét buốt , mà đã rét lại còn mưa nữa, những ngày rét buốt như thế, chỉ có ngồi bên máy tính, uống một cốc ca cao nóng, bật trình duyệt google chrome lên mở một tab facebook một tab mở trang hài vê lờ xem ảnh chế và đánh game liên mình huyền thoại là cảm thấy thanh thản và sung sướиɠ trong mùa đông lạnh giá :3 ( hài vê lờ từng là một trang giải trí khá là nổi ở thời kì 2012-2014, độ tuổi cuối 8x, thế hệ 9x ai hay lướt net thì cũng đã từng biết đến trang này , hài vê lờ đóng cửa năm 2014 do vướng mắc về thủ tục hành chính và có nội dung người dùng đăng tải bị dây dưa với luật pháp )
Giao diện của trang hài vê lờ ngày xưa, một trang giải trí tổng hợp khá nổi tiếng thời bấy giờ.
Tiết trời lạnh giá là cái tiết trời mà bọn con gái trên lớp bắt đầu nổi máu nữ công gia chánh, đứa nào cũng nhét một cuộn len ở trong túi áo đồng phục mùa đông, tay thì đan liên hồi, trong lớp, ngoài lớp, giờ ra chơi, trên ghế đá, chỉ cần ngơi tay là bọn con gái lại đan liến thoắng, tất nhiên đối với bọn con trai chẳng bao giờ phí thời gian vào mấy cái trò nữ công như thế, ra chơi là lúc tụi con trai túm năm tụm ba lại chơi game online điện thoại với nhau, đứa thì lập team mobi army bắn nhau chí chóe, đứa thì cùng các chiến hữu đi ải Minh châu mobile ( một game rpg tam quốc trên điện thoại java thời bấy giờ ), đứa thì chơi loạn 12 xứ quân ( một kiểu game xếp hình kim cương đối kháng ) hoặc là phí phách anh hùng ( game rpg online của Việt Nam do tea mobi phát hành ), mấy đứa không ham hố game thì lại vào chat ola vô chat room để tán gái… lớp học lúc nào cũng ồn ào như cái chợ vỡ với những tiếng chửi rủa thấu trời xanh… “ Đ*t m* nhà nó miss mới đau “, “ hôm nay tao làm quen được một em ngon lắm, bằng tuổi mình học ở ngay gần đây “, “ đờ mờ thằng kia tao đã bảo đừng trộm nông sản nhà tao , thằng chó “…v…v.
Nếu mọi người còn nhớ những hình ảnh này, thì mọi người nên cảm thấy may mắn vì bản thân đã có một tuổi trẻ dữ dội, được trải nghiệm những điều mà thế hệ ngày nay không thể có được.
Game điện thoại thời đấy vô cùng hay và chất lượng, thời kì đầu game online bước lên điện thoại, các nhà phát hành luôn lấy tiêu chí chất lượng và chăm sóc khách hàng tốt làm tiêu chí hàng đầu, chiếc máy nokia dù rẻ hay đắt, miễn là có thể chạy game java đều có thể hòa mình vào thế giới game online đầy màu sắc, cùng nhau sát cánh chiến đấu làm nhiệm vụ, cùng nhau chia sẻ những mẹo hay trong game, cùng nhau thức trắng đêm để chờ một game online mới ra mắt, để được cùng nhau trải nghiệm những sản phẩm mới… Ngày nay, công nghệ phát triển nhiều so với ngày trước, điện thoại thông minh cấu hình cao giá rẻ bản nhan nhản, ai cũng có thể sở hữu một chiếc Iphone, điện thoại Android với kho ứng dụng với hàng trăm, hàng nghìn game online, nhưng tiếc thay game online điện thoại ngày nay không còn cái chất như thuở sơ khai, cái thời mà mà game online là một cầu nối kết nối mọi người với nhau, chứ không phải là công cụ hút tiền tận thu trong khi chất lượng không còn được chú trọng như xưa…
Quay lại với câu truyện, hiển nhiên trong mắt bọn con gái thì mấy thằng con trai chơi game rất ngứa mắt, như một lũ vô công rồi nghề cắm đầu vào mấy trò vô bổ, mình cũng đã tự hỏi liệu chị có thích con trai chơi game không nhỉ, và rồi chị trả lời
- Tớ không có vấn đề với con trai chơi game mấy, ai cũng có sở thích riêng, nhưng con trai mà khéo léo, biết một chút nữ công thì sẽ quyến rũ hơn một chút, hì hì
Thực sự thì lời nói của chị có một tác động không nhỏ đến mình, mình tự vấn bản thân không biết mình có tài lẻ gì đặc biệt nhỉ, nấu ăn cũng biết tàm tạm, khâu vá biết tàm tạm , cái đấy con trai đầy thằng làm được… trong khi mình đang phân vân thì mấy đứa con gái ngồi cạnh trêu trọc
- Gớm suốt ngày cắm mặt vào game, chơi game thì giỏi lắm, đố bọn mày đan len được như bọn tao đấy – một đứa bĩu môi phát biểu với cái giọng chua loét
- Đếu phải thách, trên đời này đếu có gì mà Trung Anh tao đếu làm được, chống mắt lên mà xem
Ở cái thời trẻ trâu, cái sĩ diện với cái tôi của một thằng con trai mới lớn vô cùng cao, không ai muốn chịu thua một cái gì, và mình chấp nhận lời thách thức của con bé đó một cách quyết tâm và ngay sau đó mình nhắn tin cho chị biết : mình sẽ đan một cái khăn len.
Bố mẹ ngạc nhiên khi hôm nay thằng con suốt ngày ăn ngủ với ngồi máy tính hôm nay lại mua hai cuộn len đen và hai cái que đan I-nốc về bảo mẹ dạy đan len, không chỉ có bố mẹ, hầu như học sinh trong trường ai cũng ngạc nhiên khi thấy một thằng con trai cao gần 1m80 đang ngồi ghế đá lúi húi… đan len, thực sự nhiều lúc mình cảm thấy chúng nó đang nhìn mình kiểu như mình bị… bê đê >< , nhiều lúc bọn con trai rủ rê làm vài kèo game mobi army nhưng mình phải từ chối, vì chơi game thọt cấp có thể cày lại, chứ để mấy con giặc cái kia thách thức rồi hả hê là điều không thể chấp nhận được
Đây là mình với phong cách thời trang “ trên đông dưới hè “ đang đan khăn dưới sự huấn luyện của mẹ và bố thì đang ngồi cười nắc nẻ, ảnh do mẹ thân yêu chụp đầu năm 2013
Vậy là cuộn len với chiếc que đan gắn liền với mình như hình với bóng, ra chơi đan, rảnh đan, ở nhà đan, ở trường đan, ở lớp học thêm đan, ngón tay mình dài, tay mình to, đan khó khăn hơn bàn tay bé nhỏ của bọn con gái, đan còn phải nhẹ nhàng sao cho sợ len không bị xù lên, như thế là khăn sẽ bị xấu, có hôm đang đêm mà đan lỗi, lại chạy xuống phòng mẹ ăn vạ mẹ ơi sửa cho con… nhiều lúc mình coi cái khăn len đấy như là đứa con tinh thần của mình vậy, vất vả sớm hôm để hoàn thành nó, cảm thấy có động lực và nhiệt huyết khi chiếc khăn ngày càng dài ra, nhiều lúc ngồi nhìn chiếc khăn đan dở nằm bên hai que đan và hai quận len, mình lại cười một mình, tuổi trẻ thật là một quãng thời gian đẹp, một cậu học sinh kiêu ngạo, tràn đầy nhiệt huyết làm một điều không tưởng, và tất nhiên bên cạnh cậu nhóc đó luôn có sự hiện diện của bà chị đáng yêu khóa trên, luôn hỏi han và động viên mình hoàn thành thử thách những lúc mình cảm thấy nản chí và mệt mỏi, có những lúc những đầu ngón tay tím tái do cuộn len nhiều, có những lúc ngón trỏ hằn vết thâm do tì đầu ngón tay vào que đan i-nốc quá nhiều, nhưng không thể nào vì khó khăn mà bỏ cuộc được, phải cho bọn con gái thấy mình là người văn võ song toàn, chứ không phải mấy thằng mọt game vô dụng như bọn nó nói…
Ròng rã gần 1 tháng cũng hoàn thành chiếc khăn, chiếc khăn dài tầm hơn 1m5, đen xì xì một màu ( vì mình thích màu đen ), vải len mềm đen theo lối đan rết, mình đeo chiếc khăn đấy đi vi hành khắp lớp trước sự ngỡ ngành của bọn con gái và sự hãnh diện của bọn con trai, vì mình đã cho bọn con gái hiểu ra một thông điệp “ đừng bao giờ thách thức con trai, vì cái đếu gì bọn tao cũng làm được “, nghĩ lại thấy mình ngầu vãi , hì hì
Mình đang đeo chiếc khăn len do tự tay mình đan theo phong cách… khủng bố , ảnh chụp vào đầu năm 2013 ở lớp học thêm, đứa bạn cùng lớp học thêm chụp bằng con nokia 6300 thần thánh
Rút chiếc điện thoại ra, lướt những ngón tay lạnh cóng vì cái giá rét của tiết trời mùa xuân trên bàn phím và nhắn tin cho chị
- Chiều nay cậu có học ca chiều không ?
- Có
- Ukm thế thôi
- Ơ, cậu hỏi có việc gì thế ??
- Bí mật
- Nói đi mà….
Mặc cho chị nũng nịu , mình quyết không trả lời tin nhắn vì mình muốn dành cho chị một bất ngờ thú vị, ca chiều của mình kết thúc sớm hơn, nên mình chọn một cái ghế đá gần với lan can của lớp chị, rồi rút điện thoại ra nghe nhạc với chơi game, giả vờ như không quan tâm đến mọi việc xung quanh, thời gian hôm nay sao mà chậm thế không biết, mọi khi chơi game thì vèo cái đã hết ngày, hôm nay chờ đợi một người mà thời gian nó cứ kéo dài đằng đẵng, thi thoảng lại nhìn cái đồng hồ một lần, “ đệch mợ, nãy giờ mới có 5 phút trôi qua, lâu vãi đái “, mình cứ bứt rứt đứng ngồi không yên mong cho thời gian trôi qua nhanh nhanh một tí, nếu như lúc đó khung cảnh mà là bệnh viện phụ sản thì có khi người ta tưởng mình đang bứt rứt chờ vợ đẻ cũng nên =))
Khung cảnh dãy lớp học trường cấp 3 của mình, lan can lớp chị là lan can bên phải bức ảnh, có hai bạn nữ đang đứng nói chuyện đấy, đó chính là chị với bạn chị đó
, còn hai hàng ghế đá xếp dưới gốc cây hoa sữa kia chính là nơi mình ngồi đợi chị chiều hôm đó
Cô giáo đứng dậy chào học sinh, vậy là lớp chị tan học rồi, mình vội vã ngồi lại vào ghế đá, giả vờ nghịch điện thoại ngồi vắt chân theo kiểu cool ngầu đầy lạnh lùng và cá tính
như thường lệ chị lại ra lan can đứng nói chuyện với đám bạn, năm phút trôi qua, sao chị chưa nhận ra mình nhỉ, hay mình trùm khăn kín, quá… 6 phút trôi qua, ô hay cái bà này, ngồi lù lù ở đây mà không thấy á, không để ý gì cả chỉ giỏi tán phét thôi… phút thứ 8, có lẽ chị đã nhận ra sự hiện diện của mình cùng với một điều mới lạ, chị hét lên vẫy gọi “ Trung Anh, Trung Anh ơi “, mình nhìn chị cười một cái thật tươi, rồi sau đó hất vạt khăn ra đằng sau rồi bước về phía chị ngầu như I-ron man vừa bước ra khỏi một vụ nổ lớn vậy
, mình đứng dưới lan can, chị đứng trên lan can, ôi khung cảnh nào sao mà quen quá, giống như cảnh Romeo đứng dưới ban công gặp gỡ Juliet trong vở kịch của đại thi hào người Anh William Shakespeare vậy… chị cười thật tươi rồi gỡ chiếc khăn len ra khỏi cổ mình, nâng niu trên tay nhẹ nhàng như thể đang bế một bé mèo con mong manh bé nhỏ vậy, đôi mắt chị sáng rực lên trông thật là đẹp, bạn bè chị xung quanh cũng túm vào để nhìn ngắm chiếc khăn được rõ hơn…
- Cậu đan đây à – chị hào hứng hỏi mình
- Ừm, tớ mới đan xong hôm qua – mình tự hào khoe chiến tích dù cho chiếc khăn này mình đan được 40% còn 60% là công mẹ ngồi sửa lỗi với gỡ những chỗ rối mà mình gây ra
- Eo ôi cậu khéo tay thế
Mấy đứa bạn của chị cũng trầm trồ vẻ thán phục, chỉ riêng có Duy là đứng một chỗ nhìn với vẻ mặt hời hợt không cảm xúc , phải rồi, làm sao mà hắn đan được khăn như mình cơ chứ, mình phục mình quá cơ, nhìn chị và các bạn chị truyền tay nhau ngắm chiếc khăn, chiếc khăn do một thằng con trai tự tay đan khiến mình cảm thấy vô cùng hào hứng và thích thú, cảm giác đó giống như một chiến binh vừa hoàn thành một xứ mệnh thiêng liêng và trở về trong sự hân hoan của những người dân sùng bái vậy
Đến tối, sau khi đã ăn cơm , rửa bát và tắm rửa, mình lại về phòng và ngồi vào bàn học, ngắm chiếc khăn một hồi mình lại cười một mình và chờ tin nhắn của chị
- Hôm nay có một đứa làm quen tớ ý, hình như là bạn cậu
- Hớ, thế à, nó có nói gì không
- Cũng làm quen bình thường thôi, nhưng mà tớ không ưa nó lắm
- Tại sao
- Lúc làm quen có nhắc đến cậu, thế là vô tình cả hai đều biết Trung Anh, đứa đó nhận xét là Trung Anh nhiều lúc hơi lập dị, dạo này lại còn ủy mị đan len như đàn bà con gái, như kiểu bê đê, thế là tớ mới nói cho nó một trận rằng con trai mà chỉ biết để người khác làm thay cho mình thì là loại thụ động, đừng thấy người ta làm được những điều mà mình không làm được mà đánh giá tiêu cực như thế… sau đó nó cũng không nói gì nhiều nên tớ cũng không nói thêm nữa
Ôi trời, thật không thể tin nổi, chị nghĩ về mình tốt như thế sao, mình sung sướиɠ tột độ khi biết chị nghĩ về mình như vậy, sự hân hoan tột độ đấy làm mình chẳng quan tâm đến việc thằng khỉ gió nào đó đang mon men làm quen chị, tim mình đập thình thịch, cơ thể của mình tràn đầy nhiệt huyết, những điều chị vừa kể như một nguồn động lực to lớn khiến mình tự tin hơn trong cuộc sống, và đó cũng là chất xúc tác để mình cố gắng hoàn thiện bản thân hơn, để có thể trở thành người đàn ông thực thụ, bảo vệ và chăm sóc cho chị...
Vớ lấy cái tai nghe, bật bài “ chiếc khăn gió ấm “ của Khánh Phương, những ca từ lãng mạn đưa mình vào trong giấc ngủ thật ngon, và trong giấc ngủ hôm ấy, mình mơ thấy mình thành ông bụt, râu tóc bạc phơ, cưỡi mây xé gió như khinh công trong phim chưởng Kim Dung của Trung Quốc
và chị là một cô gái bé nhỏ và dễ thương, cùng bay với mình trong giấc mơ…
“ Gửi cho em đêm lung linh và tin sóng nơi biển lớn
Gửi em những ngôi sao trên cao tặng em chiếc khăn gió ấm
Để em thấy chẳng hề cô đơn
Để em thấy mình cần bên nhau
Để em vững tin vào tình yêu 2 chúng ta.”