Chương 31: Đền Thắp Đèn – 3



Thắp nến, rồi cắm vào chân đèn.

Phàm là người có tay đều có thể làm được.

Cho dù không đủ cao, thì cũng có ghế nhỏ ngay cạnh giường, cứ kéo đến tường là được mà.

"Kỵ sĩ trưởng Wolfe" có thể thực sự là kỵ sĩ của Giáo hoàng, nhưng Úc Phi Trần thì không.

Hơn nữa, hắn chẳng phải người vui vẻ giúp đỡ người khác, nhất là trong tình cảnh thế giới mảnh vụn thế này.

Hắn tiến lên hai bước, ngọn nến chiếu rọi ánh bạc lấp lánh trên giáp kỵ sĩ.

"Có gì muốn nói với tôi à?" Giọng hắn thản nhiên như thể chẳng hiểu gì.

Giáo hoàng ngồi cạnh giường hơi cúi đầu, Úc Phi Trần hỏi ba giây rồi vẫn chưa thấy anh ta có động tác gì.

Lòng Úc Phi Trần chợt reo lên một hồi báo động.

Trước khi vào cổng Đêm vĩnh hằng, hắn đã đi qua rất nhiều thế giới, nhưng không phải loại hình thế giới nào hắn cũng từng trải nghiệm.

Một trong những thế giới hắn ít trải nghiệm là loại phát sinh những điều kỳ lạ đi ngược với lẽ thường, còn được gọi là "siêu nhiên" hay "kinh dị".

Song, thế không có nghĩa hắn thiếu hiểu biết về loại thế giới này.

Hiện tại, Giáo hoàng không chỉ có làn da hơi nhợt nhạt, mà ngay cả nhịp thở cũng không rõ.

Hắn đứng tại chỗ, ngón tay vẫn đặt trên chuôi kiếm, gọi: "Bệ hạ?"

Môi Giáo hoàng Ludwig khẽ mấp máy.

Anh có đôi môi mỏng, nhợt nhạt và giọng nói nhẹ tênh.

"Nến."

Úc Phi Trần bước lên phía trước, lấy ra một cây nến từ ngăn kéo đầu giường, dùng que diêm bên cạnh thắp sáng. Lúc này khóe mắt hắn ngó thấy Giào hoàng đang nhìn mình.

Lúc ăn tối, Giáo hoàng ngồi bên phải hắn, Úc Phi Trần nhớ rõ ánh mắt của anh ta. Bình tĩnh và tỉnh táo.

Mà ánh mắt vừa rồi, chẳng hề liên quan đến hai từ này.

Nếu phải miêu tả, nó giống như bị màn sương che phủ.

Mặt Úc Phi Trần vẫn vô cảm. Nếu đúng là Giáo hoàng nảy sinh bất thường, thì cuộc chơi này bắt đầu nhanh hơn hắn nghĩ.

Hắn cầm ngọn nến đang cháy, nhưng lại không đi sang vách tường bên kia.

Cũng không xoay người bỏ đi.

Ngược lại, động tác hắn vững vàng, đưa ngọn nến sáng ngời tới soi trước mặt Giáo hoàng.

"Anh cần gì?" Hắn hỏi.

Giáo hoàng hơi ngửa mặt lên. Đôi mắt màu lục sẫm bị làn sương vây kín đối diện với tầm mắt hắn.

Thời gian như dừng trôi.

Úc Phi Trần chợt nín thở.

Đáy mắt, bên phải.

Một nốt ruồi màu nâu, nhỏ cỡ đầu kim, nằm lặng lẽ dưới hàng mi.

Màu sắc hơi khác, nhưng... cả vị trí và tỉ lệ đều không sai một li.

Khoảnh khắc nhìn thấy nốt ruồi lệ này, tuyết và gió bắc trên núi sồi như thổi qua mặt hắn.

"Anfield?" Giọng hắn mang nghi hoặc.

Giáo hoàng lặng im.

Ngay giây tiếp theo, hàng mi vốn đã rủ xuống, bỗng khép lại.

Không chỉ thế, cả người anh ta nghiêng về trước, ngã thẳng về phía hắn!

Ngay trước mặt anh là ngọn nến.

Úc Phi Trần lập tức rút tay phải ra, tay trái vô thức đỡ vai Giáo hoàng, cản lại động tác của anh.

Xong xuôi, hắn mới kịp nhận ra, đây là để tránh cho Giáo hoàng đập trán vào giáp kim loại trên người mình.

Không hề báo trước, dường như anh ta đột nhiên bất tỉnh. Tóm lại, Giáo hoàng cứ như vậy ngã vào lòng hắn.

Shiramatsu rốt cuộc cũng đủ can đảm ló đầu ra từ cửa ngầm, liền thấy ngay cảnh tượng này.

Anh Úc của cậu một tay cầm nến, tay kia giữ vai Giáo hoàng. Mà Giáo hoàng chỉ mặc mỗi cái áo lụa mỏng, đang tựa đầu vào ngực anh Úc của cậu, không thấy được mặt Giáo hoàng, chỉ có mái tóc bạch kim xõa xuống theo động tác.

Trong một thoáng, vô số ý tưởng vụt qua đầu Shiramatsu, rõ ràng nhất chính là mặt mũi anh Úc như vậy, có lẽ tương lai chuyện thế này còn xảy ra nhiều lắm...

Cậu chàng suy xét một hồi, mới lên tiếng, "Anh có cần em đóng cửa không ạ?"

Sau đó, cậu nghe thấy giọng anh Úc mình rất không thiện lành: "Lại đây."

Shiramatsu đi tới, nhận lấy ngọn nến.

Úc Phi Trần buông tay, ôm ngang người Giáo hoàng, rồi thả anh nằm thẳng xuống giường.

Cách một lớp lụa, dường như có thể cảm nhận được cả độ ấm từ cơ thể anh.

"Anh đó bị sao vậy ạ?" Shiramatsu nhìn hai tay khoanh trước bụng và vẻ mặt bình tĩnh như đang ngủ say của Giáo hoàng, cuối cùng cũng nhận ra mọi chuyện không như mình nghĩ.

Tầm mắt Úc Phi Trần vẫn dừng nơi đáy mắt phải của Giáo hoàng.

Không phải ma, là người sống.

Cũng không phải ngất, mà là đang ngủ.

Còn có đôi mắt phủ sương vừa rồi, không phải do nảy sinh bất thường gì, có lẽ vì quá mệt mỏi thôi.

Nhưng ngủ như vậy cũng quá đột ngột rồi. Còn cả nốt ruồi lệ kia nữa.

Vị trí đặc biệt như vậy hắn chỉ mới thấy trên người Anfield ở thế giới trước thôi.

Không loại trừ khả năng trên thế giới có hai người có cùng một nốt ruồi, ở cùng một vị trí, nhưng không thể có chuyện liên tiếp chạm trán trong hai thế giới ngoài cổng Đêm Vĩnh Hằng được.

Giáo hoàng là Anfield?

Anfield cũng là người chấp hành nhiệm vụ của cổng Đêm Vĩnh Hằng?

Hắn kéo áo Giáo hoàng ra, trên xương quai xanh của anh ta không có ký hiệu A1407 của hắn.

Hai tổ đội khác nhau cùng lúc đi qua cổng Đêm Vĩnh Hằng, tiến vào cùng một thế giới sao?

Hay là người bên ngoài vườn Địa Đàng?

Nhưng dù có rất nhiều nghi vấn, giờ hắn cũng không cách nào thăm dò. Bởi vì căn bản không thể đánh thức Giáo hoàng được, mà còn chưa biết anh ta sẽ ngủ đến khi nào.

Hắn bảo Shiramatsu thắp lại mấy ngọn nến trên tường.

Ánh sáng của vài ngọn nến chẳng thể chiếu sáng cả căn phòng. Shiramatsu đứng trên ghế nhỏ, vừa thắp nến vừa hỏi: "Phải thắp sáng hết luôn ạ?"

Nói xong, lại thì thầm: "Sáng quá thì không ngủ được đâu."

Ngọn nến được châm thêm, ánh lửa từ hai hướng có độ sáng gần như nhau, bù lại phần bóng mờ tạo bởi sự khác biệt ánh sáng.

Ánh mắt Úc Phi Trần dừng ở chỗ bóng mờ đang dần biến mất.

Thế giới mảnh vụn cũng có những quy tắc của nó, những quy tắc này đôi khi khó giải thích theo lẽ thường, nhưng chúng là những luật lệ không thể vi phạm.

Những thứ không hợp lẽ thường ở đền thần nhanh chóng lướt qua đầu Úc Phi Trần, hắn nghĩ có lẽ mình đã nắm được một quy tắc rồi.

Yêu cầu của Giáo hoàng cũng đã chứng minh điều đó.

"Shiramatsu," hắn nói, "lúc gác đêm chú ý ngọn nến, nếu sắp tắt thì châm lại ngay. Đừng mở cửa sổ, không được để gió thổi tắt nến."

"Sao thế ạ?"

Bên trong đền thần khắp nơi đều thắp nến, phòng ngủ hình vuông, giường lại đặt ngay chính giữa.

Hơn nữa, ngôi đền này thờ phụng mặt trời.

Mặt trời, ánh mặt trời, ánh sáng.

Tương phản với ánh sáng là bóng tối.

Tại sao lại thờ phụng ánh sáng? Có lẽ là do e sợ bóng tối.

Mà chỗ khác thường nhất ở ngôi đền này là khắp nơi đều có ánh nến sáng trưng, những khu vực có người hoạt động, căn bản không hề có bóng tối, dù có cũng cực kỳ mờ nhạt.

Úc Phi Trần giải thích ngắn gọn với Shiramatsu, sau đó nói, "cẩn thận những nơi có bóng hoặc chỗ tối."

Nghe giải thích xong, Shiramatsu ngẩn cả người: "Ừm... anh Úc ơi..."

Ban đầu Úc Phi Trần tưởng cậu ta lại có mấy câu hỏi giống như chủ thuê.

Nhưng không ngờ, Shiramatsu lại hỏi: "Anh có cho họ biết không?"

"Họ" tất nhiên là chỉ những người ở phòng khác. Úc Phi Trần liếc Shiramatsu một cái, sự lương thiện của dân Korosa xem chừng đã khắc vào xương tủy cậu ta rồi.

Nhưng bản thân Úc Phi Trần chẳng phải người tốt bụng, hắn giúp toàn bộ người Korosa chạy khỏi trại tập trung chỉ để hoàn thành nhiệm vụ tốt nhất mà thôi.

Tuy vậy, hắn cũng không nghĩ mình là một kẻ xấu xa.

Chỉ là rất nhiều lúc, khi có hai sự lựa chọn xuất hiện trước mắt, hắn nhận ra bản thân chỉ quyết định dựa trên hai phán đoán: có đoạt được thứ mình muốn hay không và liệu có thể gánh vác nổi những gì đánh mất không.

"Đừng rời khỏi ánh nến, còn chuyện khác thì tùy cậu, chỉ giới hạn trong đêm nay thôi." Hắn nói.

Ngay lúc tay Shiramatsu chạm vào nắm cửa, hắn lại bồi thêm một câu.

"Gõ cửa xong thì lui ra giữa hành lang."

*

Thời điểm tiếng gõ cửa của Shiramatsu vang lên, Juna vừa thổi tắt ngọn nến cuối cùng.

Tắt hết nến đi, trong phòng không còn ánh sáng, cảm giác oi bức cũng giảm đi chút ít.

Nhưng dù đã cởi bỏ bộ lễ phục nặng nề, chỉ còn lớp áo ren bên trong, cô vẫn thấy nóng đến không thở nổi, cực kỳ khó chịu.

Chưa kể đến ông chồng chẳng biết bị cái quỷ gì, mặt mày xanh mét không cho cô mở cửa sổ, chỉ có vậy mà còn mắng cô. Không được mở cửa số thì thôi, nếu còn không tắt nến thì chắc cô nóng xỉu luôn mất.

Cái chỗ quỷ quái này chân thật quá, giờ thì cô ngờ rằng cái khoang thực tế ảo kia có bug, rồi quẳng bọn họ vào mấy game công nghệ đen1 đang trong giai đoạn phát triển, mà còn không có tùy chọn thoát game nữa chứ. Nhưng không sao, bây giờ công nghệ đã quá tiên tiến, sẽ có lập trình viên vớt họ ra ngoài thôi.

[1] Công nghệ đen: là một thuật ngữ xuất hiện trong bộ light novel Full Metal Panic, có nghĩa ám chỉ các thành quả nghiên cứu phát triển của con người đã vượt qua những khoa học kỹ thuật đang hiện hữu nhưng thế giới quan hiện tại không thể nào hiểu được những vật kỳ lạ này.

"Ai đó?" Juna bước đến trước cửa hỏi.

"Là tôi, Shiramatsu," Shiramatsu nói: "... đồng nghiệp của anh chị."

"Két" một tiếng, cửa phòng hé ra cỡ một nắm tay, Juna che ngực, hỏi: "Chuyện gì?"

Shiramatsu sửng sốt.

Không phải cách ăn mặc của Juna khiến cậu sửng sốt, mà là...

Tuy cửa chỉ hé ra một cái kẽ, nhưng trong phòng bọn họ hoàn toàn tối đen.

"Các chị tắt nến rồi hả?" Cảm giác bất an nảy lên trong lòng, bản năng Shiramatsu muốn lùi lại, nhưng lý trí ghìm cậu tại chỗ.

Shiramatsu thuật lại ngắn gọn lời giải thích của Úc Phi Trần, bảo bọn họ nhất định phải thắp nến lại.

"Trò này thú vị nhỉ." Juna nói.

Dù không hiểu sao người phụ nữ này vẫn gọi thế giới chân thật là "trò chơi", nhưng Shiramatsu vẫn nói: "Không phải trò chơi đâu, chị nhất định phải đốt nến lại đó."

"Rồi rồi." Juna đồng ý, đoạn đóng cửa lại.

Shiramatsu đứng trước cửa một lúc, giọng Juna mơ hồ vọng ra từ trong phòng, cô đang nói chuyện với chồng: "Thắp nến lên đi! Sao anh cứ nằm ì ra đó thế, anh chết rồi à! Mở cửa cũng đến tay em? Không thấy em đang mặc cái gì hả?"

Sau khi xác nhận bọn họ đã thắp nến, Shiramatsu lại sang gõ cửa phòng kế bên, đây là phòng của vị quốc vương mập mạp. Cậu cảm thấy vợ chồng lãnh chúa và quốc vương này là những người dễ gần nhất, nên mới sang gặp họ trước.

Nhưng gõ mấy cái cũng không thấy ai mở cửa, bên trong chỉ vọng ra một tiếng.

"Biết rồi."

Shiramatsu thở phào nhẹ nhõm, lại sang gõ căn phòng xa nhất, nhận ngay một câu: "Nghe rồi."

Chỗ này rất yên tĩnh, cửa chỉ là một tấm gỗ mỏng, xem ra tất cả mọi người đều nghe được rồi.

Shiramatsu bước nhanh về phòng.

Vừa về phòng, mùi sáp dầu nồng nặc oi bức trong phòng dày hơn nhiều so với bên ngoài, thiếu chút khiến cậu chàng té xỉu tại chỗ luôn.

Báo cáo kết quả với Úc Phi Trần xong xuôi, Shiramatsu nằm lăn qua lộn lại mấy bận vẫn chẳng thể ngủ được, bèn ôm gối sang phòng Giáo hoàng.

Úc Phi Trần còn đang ngồi cạnh giường Giáo hoàng, nói chính xác là Giáo hoàng nằm ngủ trên giường, anh Úc của cậu thì dựa nửa người vào bên phải đầu giường, quan sát... khuôn mặt Giáo hoàng.

"Anh Úc ơi," Shiramatsu nói, "anh không tính về phòng hả?"

Úc Phi Trần: "Không được."

Cũng không phải vì phòng ngủ của Giáo hoàng to hơn cái phòng bé như phòng bảo mẫu của hắn. Mà là vì có một số việc cần lời giải đáp, và hắn cũng muốn xem xem vị giáo hoàng này định ngủ tới khi nào.

Shiramatsu cũng xin sang đây ngủ, vì cậu thấy hơi sợ.

Nhưng rốt cuộc cũng không được ngủ trên giường, mà là kê ghế nằm bên trái giường.

Chỉ hai phút sau khi cậu vừa nằm xuống...

Giáo hoàng Ludwig nằm trên giường như mơ thấy ác mộng, đôi mày thanh tú khẽ cau lại.

Trong vô thức anh nhẹ nhàng nắm lấy tay trái của Úc Phi Trần...

Sau đó, anh nghiêng sang, tự nhiên dựa vào người Úc Phi Trần.

Shiramatsu: "..."