Chap 20: Tâm ý

Nhấc cửa mành trướng lên, bụi sáng bay tán loạn, trong không gian tối tăm chiếu đến một mảng ánh vàng ấm ấp.

Ánh sáng chiếu vào Tướng quân thiếu niên trẻ tuổi, ánh mắt hắn khoá chặt vào Lam Yên ngoài cửa, trên khuôn mặt cương quyết và lạnh lùng dường như xuất hiện một khe nứt, phảng phất như có từng tia sáng len lỏi vào, giống như đang ở trong mộng.

Lam Yên giống như một chú thỏ con nhào tới bên người hắn, cả người dán lên bộ giáp lạnh lẽo của hắn, nhẹ nhàng cọ cọ, ngọt ngào gọi:” Đại Ca.”

Vân Tụ ngơ ngẩn cúi đầu, nhìn người trong lòng ngực, giống như sợ hãi phá vỡ giấc mơ này, đưa tay thật chậm thật chậm chạm vào thân thể mềm mại của nàng, ấm áp chân thật như thế, lại như sực tỉnh giấc mộng, gắt gao ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng đáp lại:”Lam Nhi.”

Nghiêu Phong theo vào phía sau, thấy hai người gắt gao dựa vào nhau, đáy mắt hiện lên một tia trào phúng không ai biết. Vân Tụ thấy hắn, nhíu nhíu mày.

Lúc đó ngoài cửa lại có hai người sải bước vào trong trướng, trướng có vẻ trở nên hơi chật chội, người bên phải mặt râu quai nón, đầu đội xích đồng hổ đầu khôi, một gốc tua rua màu đỏ trên đỉnh khôi phấp phới, tiến lên sang sảng cao giọng nói:”Yến Vương điện hạ! Đã lâu không gặp!”

“Có thể ở Vũ Lâm Quân gặp giám môn vệ thống lĩnh Vệ tướng quân, thật hiếm có dịp!” Nghiêu Phong thản nhiên cười nói. Người này chính là Vệ đại tướng quân lừng danh.

“Bệ hạ đã sắc phong ta làm Kiểm giáo Vũ Lâm tướng quân, cùng Phàn tướng quân dẫn đầu Vũ Lâm Quân.” Vệ tướng quân dứt lời, hào khí mà vỗ vỗ lên bả vai người bên cạnh.

Người nọ da ngăm đen, mặt đầy hồng quang, chắp tay nói:”Yến Vương điện hạ! Ti tướng Thiên Ngưu Vệ Trung Lang tướng Phàn Minh Trung, người và ta ở hoàng thành từng có duyên gặp mặt.” Thấy Nghiêu Phong mỉm cười gật đầu, lại dời ánh mắt về phía Lam Yên, tò mò nói:” Vị tiểu nương tử này là…?”

“Là muội muội ta - Lam Yên.” Vân Tụ khôi phục sự lạnh lùng thường ngày, trả lời ngắn gọn.”

“Ồ? Ta nghe nói Võ Quốc Công có một tiểu nữ nhi, từ nhỏ thân thể yếu ớt nhiều bệnh, hiện tại xem ra sức khoẻ rất tốt.” Vệ tướng quân cùng lúc xen vào:” Yến Vương điện hạ sao lại đi cùng nàng ta?”

“Ban ngày ta đến thăm phủ Võ Quốc Công, đúng lúc cô nương nói muốn vấn an tướng quân, liền đồng ý đưa nàng ta đến.” Nghiêu Phong ứng phó tự nhiên.

“Phàn huynh, phiền huynh đưa muội muội đến xe ngựa trước.” Vân Tụ hướng Phàn Minh Trung nói, lại khách khí với Nghiêu Phong nhưng không mất lễ khí mà nói:”Điện hạ, mượn một bước nói chuyện.”

Lam Yên ngẩng đầu nhìn hai người, rất có thế giương cung bạt kiếm, không kịp nói gì đã bị Phàn Minh Trung dẫn ra ngoài. Cửa trướng ở phía sau nặng nề khép lại, Phàn Minh Trung thấy nàng liên tục nhìn về phía sau, cố ý mở đề tài nói:”Thời cô nương lần đầu đến quân doanh?”

“Vâng, quấy rầy Phàn tướng quân.”

“Đúng là xuất thân danh gia, một thân rườm rà lễ tiết.” Phàn Minh Trung cười ha ha,”Một cô nương như vậy, về sau cũng không nên tới quân doanh, quá nguy hiểm.”

Trong trướng môn, Nghiêu Phong bình tĩnh nhìn Vân Tụ, cái gọi là đồ đệ hắn truyền võ nghệ mấy năm nay, giờ đang giận giữ trừng mắt nhìn hắn, vì thế hắn chủ động mở miệng nói:”Thời tướng quân muốn nói gì với ta?”

“Điện hạ sao có thể ở cùng một chỗ với Lam Nhi?” Vân Tụ vào thẳng vấn đề.

“Ta đi ngang qua đúng lúc thấy nàng ấy bị truy sát. Vì vậy ta đã cứu nàng ấy, thuận tiện mang theo nàng ấy trở về.” Nghiêu Phong bình tĩnh,”Thời tướng quân, người nên cảm ơn ta mới phải.”

“Đừng tưởng ta nhìn không ra, ngài rõ ràng còn đυ.ng vào muội ấy!” Vân Tụ tức giận ngắt lời,”Yến Vương người muốn loại nữ nhân nào mà không được, vì sao nhất định phải chạm vào Lam Nhi?”

“Lời này ngược lại phải phải hỏi ngươi. Thời tướng quân Vân Tụ là thế tử Võ Quốc Công, lang tướng trẻ tuổi nhất, tiền đồ phong quang cỡ nào, muốn loại nữ nhân nào không có.” Nghiêu Phong trào phúng nói:” Hà tất phải mơ ước chính muội muội mình.”

“Nàng ấy không phải muội muội ta.” Vân Tụ lạnh giọng trả lời:”Nàng ấy là nữ nhân ta yêu.”

“Nói nghe thật đường hoàng.” Nghiêu Phong không cho là đúng,”Ta có thể cho nàng ấy vị trí Yến Vương Phi, ngươi có thể cho nàng ấy cái gì?”

“Ngài đừng hòng lừa gạt ta!” Vân Tụ hừ lạnh,”Ngài từ trước đến nay không coi trọng nữ nhân, chưa từng cho nữ nhân chung quanh mình một danh phận nào.”

Nghiêu Phong nheo mắt phượng, quay đầu nói:”Tu vi của ta trì trệ không tiến bộ đã lâu. Lam Nhi của ngươi thể chất thuần âm, khi ta tới gần nàng liền thấy có ích. Khi giao hợp cùng nàng, càng có lợi cho việc gia tăng công lực của ta.”

Hắn dừng lại một chút, lại nói:”Nàng không chỉ là một nữ nhân, càng là một loại thuốc bổ. Địa vị Vương Phi xứng với nàng.”

“Ngài thật thành thật, không sợ ta nói với muội ấy sao?” Vân Tụ cao giọng hỏi.

“Tuỳ ngươi.” Nghiêu Phong nhếch khoé môi, lộ ra nụ cười,”Bất quá ngươi đừng quên, ta không chỉ biết hai anh em ngươi có ý đồ bất chính với nàng ấy, còn biết một số chuyện khác. Tỷ như chuyện mẹ đẻ Lam Nhi…”

Nói được một nửa, một đạo quyền phong cứng cỏi vung lên, bị Nghiêu Phòn vững vàng chặn lại. Vân Tụ tức giận:”Ngài thật vô sỉ, ta sẽ không để ngài làm thế.”

“Ngươi sắp phải đi U Châu, đừng chỉ nói miệng.” Nghiêu Phong ý cười càng sâu,” Bất quá ngươi có thể ở U Châu tưởng tượng cảnh Lam Nhi dưới thân ta thừa hoan như thế nào.”

Lam Yên đang ở trên xe ngựa hoàn toàn không biết chuyện hai người cãi nhau, mắt thấy sắc trời ngoài cửa sổ dần tối, trong lòng không khỏi lo lắng.

Đúng lúc này, màn xe nhấc lên, Vân Tụ trầm mặc bước vào trong xe, mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh nàng.

“Đại ca?” Lam Yên lo lắng gọi hắn một tiếng. Vừa rồi rõ ràng còn rất tốt, sau khi cùng Nghiêu Phong tán gẫu lại biến thành như vậy.

“Ca không sao.” Vân Tụ thở dài, bỗng nhiên ôm vai nàng, đem nàng cố chấp ôm vào trong l*иg ngực.

“Sao vậy?” Hắn dùng vài phần lực, Lam Yên bị doạ sợ, vội vàng vuốt ve lưng hắn hỏi. Đại ca mình từ trước đến nay kiên cường kiên nghị, rất ít khi lộ ra biểu cảm suy sụp như vậy.

Vân Tụ ôm nàng, trong mắt quang ảnh đan xen, liên tục biến đổi, cuối cùng thấp giọng dặn dò nói:” Yến Vương đối với muội bụng dạ khó lường, muội nhớ đề phòng hắn.”

Lam Yên trong nháy mắt bối rối, chẳng lẽ đại ca biết chuyện gì? Thu tay lại, ôm chặt Vân Tụ, nhẹ giọng đáp ứng:”Được, muội sẽ nhớ kĩ.”

Cảm xúc Vân Tụ nhanh chóng bình ổn, hỏi về những gì nàng trải qua trước đó. Lam Yên lần lượt kể qua, chỉ là cố tình giấu việc Quân Nhạn Sơ đã làm với nàng.

“Thì ra hôm nay bạo loạn nhiều, trách không được hoàng thành tăng gấp đôi người canh gác.” Vân Tụ nhăn mày kiếm, lại ôn nhu dặn dò:” Ca ít ngày nữa rời kinh, muội hãy tự chăm sóc bản thân cho tốt. Nếu phụ thân muốn muội làm nhiệm vụ gì nguy hiểm, nhớ phải nói cho ca cùng Loan Ngọc.”

“Đại ca sao lại phải đi?” Lam Yên vội vàng quan tâm.

“Yến Vương tới kinh thành, U Châu nhất thời vô chủ, nếu Khiết Đan tiến đánh biên cảnh thì không thể chống đỡ. Hoàng thượng cũng muốn phái một tướng quân biết Ảnh Nha đi canh giữ Hà Bắc, cho nên phái ta đi.”, Vân Tụ trấn an nàng.

Nhìn nhau thật lâu, lại kéo tay nàng, chậm rãi nắm chặt, như trút được gánh nặng nói:”Loan Ngọc cùng ta…Đều rất lo lắng cho muội, có thể trước khi đi U Châu thấy muội bình an vô sự trở về, ta đã mãn nguyện rồi.”

Qua không lâu, xe ngựa dừng trước phủ Võ Quốc Công. Mấy tỳ nữ lớn tuổi nối đuôi nhau đi ra, nhìn thấy Lam Yên kinh hỉ nói:”Tiểu Thư đã trở lại!”

“Phụ Thân có trong phủ không?” Vân Tụ hỏi.

“Võ Quốc Công đã rời đi hơn nửa canh giờ.” Nghe tỳ nữ trả lời, Lam Yên thở phào một hơi. Rốt cuộc không phải đối mặt với ông ta.

Võ Quốc Công phu nhân, chính là mẹ đẻ Vân Tụ và Loan Ngọc, mấy năm trước nhiễm bệnh hiểm nghèo đã qua đời. Võ Quốc Công một hai năm mới hồi phủ một lần, trong phủ chủ nhân thực tế là Vân Tụ cũng Loan Ngọc.

Có hạ nhân báo cáo một số việc vặt với Vân Tụ, Lam Yên không có hứng thú, đi về phía hậu viện trước.

Hậu viện dáng vẻ vẫn như lúc trước, hồng mai đã bắt đầu héo úa, cành lá rũ xuống. Gió nhẹ thổi qua, chiếc chuông gió ngày trước cùng hai ca ca cột nơi góc phòng tựa đang nghênh đón nàng về, leng keng rung động, sợi dây đỏ cong cong duyên dáng.

Cửa trúc nhỏ từ từ mở ra, một nam tử thanh tuấn ở phía bên kia cửa, trường bào trắng bạc làm nổi bật gương mặt ôn nhuận như ngọc, cực kì kinh ngạc nhìn cô nương đi tới.

Trong phút chốc thời gian dường như ngừng lại, tất cả cảnh sắc trở nên trống rỗng xa vời, trong đôi mắt hồ thu chỉ còn một bóng nữ tử đang chạy về phía hắn, vui mừng hô:”Nhị ca!”

Loan Ngọc dang tay, đem Lam Yên ôm chặt trong ngực, chôn thật sâu vào mái tóc của nàng, tinh tế thưởng thức hương thơm nhàn nhạt trên người nàng, thâm tình gọi:”Lam Nhi.”

Hắn nhìn nàng, có những lời như bị kẹt lại cổ họng, do dự lại nuốt trở về, chỉ mỉm cười nói:”Muội cứ yên tâm. Phụ thân đã biết muội trở lại, nói sẽ không trách phạt muội, cũng không phải làm mật thám của Hiền Vương nữa, để muội ngày mai trở lại Ảnh Nha phục mệnh.”

Nghe nói vậy, Lam Yên cũng thở phào nhẹ nhõm. Loan Ngọc nhất định sẽ không lừa gạt nàng, chỉ là bỗng dưng nghĩ đến Tô Thanh Minh, không biết hắn hiện tại thế nào, có bởi vì nàng mà bị phạt hay không.

Tô Thanh Minh trên danh nghĩa là Ngự sử của Ngự Sử Đài, Loan Ngọc lại tốt nghiệp Quốc Tử Giám, hiện là Trung Thư Xá Nhân, nàng liền làm nũng hỏi thăm:” Nhị ca gần đây có gặp Tô Ngự sử không?”

“Hắn đã lâu không thượng triều.” Loan Ngọc thanh âm ôn nhu, nghe không ra cảm xúc.” Nhưng có ngẫu nhiên gặp hắn vài lần, thoạt nhìn dường như không có vấn đề gì. Sao đột nhiên lại hỏi hắn?”

“Nếu hắn bị phạt nhất định là tại muội, muội thấy có lỗi với hắn.” Lam Yên khẽ thở dài một tiếng.

“Lam Nhi quan tâm hắn như vậy?” Loan Ngọc có chút không vui.

Lam Yên lập tức nhận ra hắn không vui, ôm hắn làm nũng nói:”Muội không hỏi hắn nữa, nhị ca vào nhà đi được không?”

“Thấy muội trở về là tốt rồi.” Loan Ngọc cười ấm âp noi

Lam Yên luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, so với bộ dáng ôn nhuận như ngọc lúc trước, hắn dường như trở nên u ám hơn. Nhưng lời nói của hắn vẫn nhẹ nhàng thoải mái, rất nhanh xua tan nghi ngờ của nàng.

Hai người đi vào trong phòng, Lam Yên nhìn quanh một vòng, phòng ốc sáng sủa sạch sẽ, hiển nhiên có người cẩn thận quét dọn.

Nàng lặng lẽ mở ngăn kín trong tủ, kiếm tuệ bên trong đã không cánh mà bay. Nhăn mày, hoài nghi nói:”Nhị ca, đồ ta để chỗ này đâu?”

“Có lẽ đại ca muội lấy đi rồi.” Loan Ngọc mỉm cười.