Lần này bởi vì chuyện nhiều thánh đồ mất tích mà hội nghị này diễn ra, cuối cùng chọn ở Bắc Trấn cái nơi hỗn loạn này làm địa điểm họp, bởi nó không thuộc quản lí của thế lực nào.
Từ khi Thần giáo mai danh ẩn tích về sau, mặc dù cũng xuất hiện không ít người có dã tâm bừng bừng muốn làm chủ, nhưng cuối cùng không ai có thể khống chế cục diện của đám người Thần giáo để lại.
Thần giáo mượn danh nghiên cứu được loại thuốc thánh mà tẩy não vô số người, muốn tự mình trở thành thế lực lớn nhất trên vùng đại lục này. Lúc ấy, cơ hồ không có có căn cứ nào dám đắc tội. Khi đó dù là đi ở trên đường cái bất luận là binh đoàn cường đại cỡ nào đều không thể không cho những người khoác áo Thần giáo ba phần mặt mũi.
Nhưng từ lúc Diệp Bùi Thiên từ phòng thí nghiệm đào thoát rồi báo thù. Liền lộ ra bí mật ghê tởm tiến hành đủ loại thí nghiệm cực kỳ tàn ác lên thân thể con người, mất đi lượng lớn tín đồ, lại bị Diệp Bùi Thiên điên cuồng phá hủy nhiều nghiên cứu lớn. Cuối cùng chỉ có thể lựa chọn cụp đuôi mà chạy, dời đến vùng Cực bắc, lui ra khỏi bản đồ Trung Nguyên.
Bắc Trấn hoang vu, bỗng nhiên náo nhiệt, các đại lão mang hộ vệ tinh nhuệ, giăng cờ tiến vào, trấn nhỏ đìu hiu đã lâu một lần rực rỡ sức sống.
Xuân Thành gần Bắc Trấn nhất, mất nửa ngày lộ trình, Giang Tiểu Kiệt cùng Tân Tự Minh cùng nhau đến, bởi vì thảo luận chuyện của Thần giáo, thuận tiện kéo Diệp Bùi Thiên cùng Sở Thiên Tầm tham gia đội ngũ, dẫn vào.
Phòng hội nghị tổ chức trong một lễ đường, không ít người tham gia, hội viên Sáng Thế tổ chức hội nghị này vẫn còn bận rộn điều chỉnh các loại thiết bị. Bạo Tuyết cùng Kỳ Lân ra trận, gây nên một trận bạo động không nhỏ, gần đây hai binh đoàn này hợp tác cùng Nhân ma, cứ thế mà tiêu diệt hai con ma vật cấp mười, mà chế tạo binh khí cấp cao gây một trận oanh động, có thể nói danh tiếng đang lên.
Đoàn trưởng binh đoàn Tật Phong, Túc Văn Quang cùng Giang Tiểu Kiệt có chút giao tình, ngồi bên cạnh Giang Tiểu Kiệt, nắm bờ vai cậu thấp giọng thương lượng.
"Lão đệ, tôi với cậu quen biết cũng đã lâu, tôi có chút chuyện, ở Băng Nguyên, có một con ma vật, cấp bậc siêu cao, trước mắt còn chưa tiêu diệt được, cậu giúp tôi hỏi vị kia đại lão một chút, nếu hắn có hứng thú có thể mang chúng tôi đi theo cùng, để chúng tôi cũng đi theo mở rộng tầm mắt."
Giang Tiểu Kiệt bất động thanh sắc nhìn Lâm Phi ngồi ở một bên mang theo mặt nạ, chỉ thấy Lâm Phi đang bận bóc hạt dẻ cho Sở Thiên Tầm, nghe thấy được lời này khẽ gật đầu.
"Văn Quang ca đã ngỏ ý, tôi trở về liền thay anh hỏi một chút." Giang Tiểu Kiệt liền đáp. Túc Văn Quang cười ha ha, vỗ bả vai Giang Tiểu Kiệt thỏa mãn đi về vị trí của mình. Bên người Tân Tự Minh cũng không ít người vây quanh lôi kéo làm quen. Cách xa vị trí của bọn hắn, thành chủ Từ Dương thành nghiêng thân, cùng Hàn Hữu Minh một người gần đây đang quật khởi thế lực nói chuyện,
"Nhìn đám người kia, vì một chút lợi ích, thủ đoạn bỉ ổi cũng dám dùng." Ấm Đồng Tể cùng Tân Tự Minh có chút không hợp nhau, khinh thường hừ lạnh,
"Hợp tác với Nhân ma, thua thiệt vậy mà cũng muốn làm. Diệp Bùi Thiên đột nhiên trở mặt. Hừ, chỉ bằng Tân Tự Minh cùng Giang Tiểu Kiệt, có ai có thể chịu được?" Hàn Hữu Minh gật đầu tán thưởng, nhưng trong lòng cũng không tán đồng, hắn biết tên này có chủ ý khác, muốn giống Thần giáo lúc trước, đem Diệp Bùi Thiên khống chế trong tay mình, dã tâm độc bá thiên hạ.
Hàn Hữu Minh nhận rõ tình thế trước mắt, bây giờ bất luận thế lực nào muốn độc bá Thánh huyết thì đây là chuyện khổn thể, không nói tới Diệp Bùi Thiên cường đại đến mức biếи ŧɦái, giờ lại nhiều người nhìn chằm chằm không cho phép loại sự tình này phát sinh, nếu ai thật sự muốn độc chiếm Thánh huyết, nhất định trở thành mục tiêu công kích.
Loại ảo tưởng kia không thực tế, không bằng giống Kỳ Lân cùng Bạo Tuyết hợp tác cùng Diệp Bùi Thiên. Làm như vậy rõ ràng rất có lợi, bọn họ không chỉ có đạt được ma chủng cao giao khiến người khác hâm mộ, còn nhiều thêm một người cường đại làm đồng minh. Quan trọng hơn, người này chính là Thánh huyết, nếu là cùng hắn có quan hệ tốt, thời khắc mấu chốt cũng dễ dàng mà có thể được cứu một mạng.
Nghĩ thông suốt, Hàn Hữu Minh đối với lời nói liên miên lải nhải của Đồng Tể đều bỏ ngoài tai, trong lòng tính toán mượn cơ hội lần này nhất định phải cùng đoàn trưởng Kỳ Lân cùng Bạo Tuyết làm quen.
Hàn Hữu Minh là cường giả mới phát quật ở Bắc Cảnh một hai năm nay, nghe nói hắn có biến hóa trở thành Thánh đồ muộn hơn mọi người rất nhiều, ma chủng giáng lâm sau hai năm chưa từng thức tỉnh dị năng, nhưng sau khi thức tỉnh một đường cấp tốc đột phá, thời gian ngắn ngủi ba năm, liền trở thành đệ nhất cường giả Bắc Cảnh. Người này có điểm rất thú vị,đối với vợ mình yêu thương vô cùng, lúc nào cũng mang theo vợ bên người.
Bên trong hội trường, người có tâm tư giống nhau không ít, bởi vì nó mà khiến Giang Tiểu Kiệt đau đầu, Tân Tự Minh lại vẫn giữ được sự không khéo. Vẫn có không ít người tiến lên chào hỏi, muốn trao đổi tài nguyên, đổi thành ma thân cao giai, hoặc là mời đi săn.
Bên trong náo nhiệt,hội trường đủ loại màu sắc mọi người dần tới đông đủ. Trong góc cô gái tóc dài vác súng ống đeo kính đen, thần sắc băng lãnh ngồi một mình một bàn, toàn thân mang theo hàn ý người sống chớ gần, đến mức không có bất kỳ người nào tới gần khu vực đó, kia là nữ vương tiếng tăm lừng lẫy chuyên bắn tỉa, Nghiêm Tuyết.
Từ ngoài cửa tiến vào, một nam nhân khoác áo trắng, trông như một thầy thuốc. Nhân duyên hiển nhiên không tệ, vừa vào có rất nhiều người chen nhau mà lên, hắn nụ cười ôn hòa, kiên nhẫn giải đáp, đây là thánh đồ hệ chữa trị có đẳng giao cao nhất, Chung Hồng Phi. Lúc ma chủng giáng lâm nghề nghiệp của hắn chính là bác sĩ, bây giờ vẫn như cũ duy trì cứu trợ vô số người.
Sở Thiên Tầm ở trong hội trường nhìn thấy không ít người quen, những người ở thế giới khác, từng là chiến hữu của cô, bằng hữu tốt nhất. Bây giờ bởi vì cuộc sống mà khác biệt, bọn họ có cuộc sống khác, cũng không biết cô là ai. Nhưng Sở Thiên Tầm cũng không ngại, chỉ cần vẫn còn sống, có vô số khả năng, có cơ hội tụ họp.
"Thiên Tầm, Lâm Phi, các người cũng tới." Thanh âm của cậu trai trẻ truyền tới. Khổng Hạo Ba, thành viên hội Sáng thế, tách đám người chen tới, kích động cùng Sở Thiên Tầm Diệp Bùi Thiên nắm tay.
"Từ biệt ở thôn Tiểu Chu, không có cơ hội đi Xuân Thành tìm các người. Không nghĩ tới hôm nay có thể gặp nhau ở đây." Trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Lâm Phi, Lâm Phi từng cứ cậu trong tay Chung Ly Hiểu, cậu đối với hai người này là cảm kích từ đáy lòng, lúc nào cũng nhớ tới.
"Lần trước ở thôn Tiểu Chu thu tập được không ít tư liệu, hội trưởng chúng tôi rất coi trọng, mấy tháng nay lại tiến hành điều tra không ít, phát hiện tình huống đã nghiêm trọng ở mức nguy cấp. Mới triệu tập hội nghị lần này." Khổng Hạo Ba nói cho bọn họ tình huống lần này. Lúc này trên bục có một nam nhân trung niên dáng người thẳng tắp, mặt mày sắc bén, khí thế cường đại, ổn trọng nguy nga như núi, chỉ là lúc này hai mày nhăn lại, lộ ra tâm sự nặng nề.
"Vị này chính là hội trưởng hội Sáng Thế chúng tôi, Cố Chính Thanh." Khổng Hạo Ba mắt sáng rực lên, hưng phấn giới thiệu, có thể nhìn ra được cậu ấy đối với hội trưởng cực kì ngưỡng mộ cùng sùng bái.
Hội trưởng Sáng Thế Cố Chính Thanh lên bục, không nói gì, chỉ đứng đó. Ánh đèn đại sảnh dần tối, máy chiếu chiếu lên tấm màn lớn. Một khối sáng hiện lên, không quá rõ, hiển nhiên chụp ở vị trí rất xa. Chỗ đó mảnh lớn mênh mông vô bờ đều là tuyết, dưới ống kính có thể trông thấy có cái bóng lớn, bên dưới liền xôn xao truyền đến tiếng nghị luận.
"Đó là cái gì? Ma vật sao? Tụ tập cùng một chỗ nhiều như vậy ?"
"Có chỗ không thích hợp, nghe phát âm của họ, chính là dùng ngôn ngữ của nhân loại chúng ta." Hình ảnh được phóng đại, một con quái vật, răng nanh lớn, toàn thân to lớn được lông vũ ngũ sắc bao trùm, trên ngực của nó lại nửa khuôn mặt của một nam nhân, khuôn mặt tràn đầy thống khổ, hai tay bị dây xích trói buộc, dây xích khảm vào trong thân thể.
Một người mang trường bào, hất một cái liền lơ lửng trên không trung, trong tay quơ roi hướng về phía người bán quái vật không ngừng quát lớn. Quái vật kia toát ra vẻ mặt sợ hãi cùng thống khổ, mở miệng cầu xin tha thứ. Bên trong đại sảnh tiếng nghị luận,ong một cái liền nổ tung, hiển nhiên, phần lớn mọi người đều nhận ra kí hiệu trên trường bào kia.
"Các vị." Cố Chính Thanh giơ tay ra hiệu mọi người im lặng
"Đây chính là hình ảnh hội viên Sáng Thế nguy hiểm tính mạng xâm nhập Băng Nguyên, ở phụ cận cứ điểm Thần giáo chụp lại ."
"Hội trưởng Cố , ý của ngài là. . . Thần giáo bây giờ đã nắm giữ kỹ thuật khống chế ma vật?" Trong hội trường mở miệng hỏi. Cố Chính Thanh liền chuyển màn hình, hình ảnh liền đổi, xuất hiện thí nghiệm trong thôn Tiểu Chu chính là những người bán ma vật nửa người nửa ma bị vứt bỏ, những người kia hơn phân nửa cơ thể vẫn là hình dáng con người, chỉ có một bộ phận bị hóa Ma. Không có tính công kích gì, thậm chí ngay cả năng lực sinh hoạt cũng không có. Ống kính chuyển tới một người phụ nữ nửa người dưới bị hóa thành ma thân, mất đi hai chân, xuất hiện cái đuôi dài, chỉ có thể trên mặt đất giãy dụa, cầu xin.
"Ai nha, đây là cái gì, thật buồn nôn. Cũng là vật thí nghiệm của Thần giáo sao? Biến thành hình dạng như vậy còn giữ làm gì, gϊếŧ được rồi." Trong hội trường vang lên thanh âm ghét bỏ, nhiều người liền phụ họa theo.
Hội trường vô cùng náo nhiệt, một chỗ khác trong Bắc Trấn, Tiểu Nghiên đang dùng cánh kéo thùng nước từ giếng lên, lông vũ màu đen run nhè nhẹ, sắc mặt tái nhợt,
"A Hiểu, còn muốn đổ tiếp ư? Mấy ngày nay chúng ta đổ ra không ít. Tiếp tục như vậy, toà này rất nhiều người, đều sẽ bị lây nhiễm." Trong nội tâm cô ấy có chút do dự,
"Chúng ta làm như vậy có phải không tốt?" Bàn tay đầy nếp nhăn của Chung Ly Hiểu cầm một cái bình, không chút do dự đổ chất lỏng màu đen vào trong giếng
"Có cái gì không tốt, thừa dịp nơi này náo nhiệt như vậy, để chúng trở thành đồng bọn của chúng ta không tốt sao. Không phải em luôn cảm thấy rất tịch mịch sao?" Hắn nhìn chất lỏng tan vào trong nước, thần sắc giãn ra,
"Nhưng quá loãng rồi, người nào uống phải, cũng phải xem thiên mệnh của tên đó có tốt không."
". . ." Tiểu Nghiên cúi thấp đầu đi theo Chung Ly Hiểu đi đến một cái giếng khác.
Lúc bị Thần giáo bắt vào phòng thí nghiệm cô còn rất nhỏ, những thống khổ kia tra tấn khiến một trái tim bình thường của đứa bé mất đi lòng thương sót.
Nhưng giờ khắc này không biết tại sao, trong lòng của cô hốt hoảng.
"A Hiểu, em,em không cần." Cô dừng lại trong ngỏ nhỏ lờ mờ, xoa xoa đôi cánh lông vũ, cúi đầu xuống nhẹ nhàng nói
"Chúng ta tìm một chỗ không người, yên lặng sinh hoạt, em phụ trách nấu cơm, chúng rồi cùng nhau xem sách, nghe một chút chuyện bên ngoài. Không phải cũng rất tốt sao?" A Hiểu đi ở phía trước xoay người lại, lưng còng lưng, mặt mũi già nua, nhìn không thấy biểu cảm gì trên mặt
"Ngay cả em, cũng muốn ruồng bỏ anh sao?" Thanh âm khàn khàn từ bên trong ngõ hẻm truyền đến.
"Em không có, em không có ý đó." Tiểu Nghiên cúi đầu.
"Em nhìn xem, để cho một người có cái dạng này nằm một chỗ, ngày ngày trơ mắt nhìn mình già yếu, mục nát trên giường.Mà những người kia, bọn họ được tự do sinh hoạt dưới ánh nắng, ăn mỹ thực, hưởng thụ cuộc sống, đem chúng ta thành đám quái vật mà chế giễu."
"Em muốn trôi qua một cuộc sống như thế sao!" Tiểu Nghiên nghiêng mặt qua, nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.