Chương 51

Ổ gà lởm chởm trên đường đi, khắp nơi đều là nước đọng. Trong vũng nước phản chiếu qua từng thân ảnh, thỉnh thoảng bị đế giày nặng nề đạp trúng,nước bùn văng khắp nơi.

Toà kia tráng kiện bị thực vật bao phủ cùng tạo dựng thành lũy bỏ hoang to lớn. Phần lớn Thánh đồ lặng lẽ xuất hiện tại xung quanh, bao quanh toà nhà này bắt đầu ẩn núp.

"Sào huyệt Tiết Độc giả ở đây." Hàn Ngạo trong rừng dùng một cái nhánh cây phác hoạ sơ lược loại ma vật bên trong lên đất bùn, dành thời gian cho không những thánh đồ chưa tiếp xúc qua Tiết Độc giả tìm hiểu tình hình.

Vị trí trí mạng của từng loại ma vật không giống nhau, phải nắm rõ chỗ hiểm chỗ của ma vật mà đánh xuống, đánh nhanh thắng nhanh.

Nhánh cây màu nâu theo động tác của hắn vẽ lên bùn đất, đánh dấu vào vị trí chỗ cái ót trên mặt đất kia tạo ra một vết tích rõ ràng,

"Xương sọ rất cứng, nhất định phải cô gắng đánh đúng chỗ, nếu không nó có khả năng công kích lại vết thương sẽ khép lại." Hàn Ngạo nhìn bốn phía, thấp giọng hỏi, "Đều rõ hết chưa?"

Đám người trong rừng cùng nhau gật đầu.

"Rất tốt, nơi này cửa ra vào rất nhiều, bên trong đường đi phức tạp, toàn đoàn theo sát tôi, khi nào có tín hiệu Giang thành chủ phát động công kích, chúng ta liền lên."

"Đoàn trưởng, nghe nói trong này ma vật số lượng rất nhiều. Một hồi chúng ta đừng đi nhanh." Lão Trịnh cười hắc hắc một tiếng, "Giang thành chủ trẻ tuổi lại nóng tính, cậu ta nói để Bạo Tuyết bọn họ xung phong, nhưng chúng ta cũng phải tham gia đem cái danh tiếng này tặng cho hắn."

Ngữ khí của hắn lộ ra ý chế giễu Giang Tiểu Kiệt ngây thơ khẩu khí.

"Giang thành chủ tính tình mặc dù không tốt, nhưng không thể không nói hắn rất biết tính toán. Các người một ngày nào đó sẽ minh bạch, nhân loại chúng ta chung quy là động vật quần cư, nếu người người đều chỉ lo chuyện của mình, tập thể không cùng góp sức thì chúng ta vĩnh viễn không cách nào chiến thắng ma vật."

Sắc mặt Hàn Ngạo lạnh đi, ngẩng đầu nhìn về đống phế tích phía bên kia: Hi vọng nhiệt huyết của cậu ta luôn như vậy, sẽ không giống như hắn dễ dàng bị người dập tắt.

Tiếng nghị luận tương tự trong rừng cây vang lên.

"Giang Tiểu Kiệt xung phong, chờ bọn hắn xông đi vào. Chúng ta nhìn tình huống rồi đuổi theo."

"Bạo Tuyết tự động mở đường đi trước, chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt bản thân đi vào rồi đi ra, không để ma vật bỏ trốn là được. Không cần cậy mạnh mà chiến đấu."

Các đại dong binh đoàn truyền đạt nhiệm vụ được phân phối đến, đồng thời chế giễu. Thành chủ thật sự là tuổi còn rất trẻ, khí thịnh, để người trong nhà xung phong, thật đúng là ngốc

Cái này cũng tốt, bọn họ an toàn hơn rất nhiều. . .

Vô số người ngầm nghị luận Giang Tiểu Kiệt huyết khí phương cương, tuổi còn trẻ đã đảm nhiệm chức thành chủ.

Cười hắn không đủ khôn khéo, không hiểu biết, không biết đẩy người khác lên, bảo tồn thực lực của mình.

Hoàn Thánh Kiệt làm thành chủ Xuân Thành chính là như vậy, một nam nhân ặc biệt khôn khéo, khi diễn ra hành động săn ma đều sẽ nghĩ biện pháp để đội ngũ của mình ở hậu phương. Ai cũng không phải người ngu, trừ phi thu vào nguồn cực kì dụ hoặc, những binh đoàn quy mô lớn như vậy rất ít khi hành động.

Nhưng ngay lúc đó, trong lòng của mỗi người cũng không thể không thừa nhận, mình muốn đi đầu theo thành chủ chiến đấu. Nếu như người lãnh đạo chỉ muốn bảo tồn thực lực của mình, những người khác tự nhiên cũng giống vậy lui về sau, toàn bộ đội ngũ đơn giản là các bàn tính tỉnh toán đủ kiểu.

Trên bầu trời pháo tín hiệu đã được bắn ra, lối vào bị các loại dị năng đánh vào mà sáng lấp lánh, tiếng gϊếŧ rung trời.

Ma vật tái nhợt từ cửa hang tuôn ra, bốn phía bị băng tuyết đông lạnh, như tuyết rơi mùa đông, trở thành sân nhà của Giang Tiểu Kiệt.

Thành viên Bạo Tuyết cùng nhau tiến lên, mở ra lối vào, thu vào một đợt ma chủng. Binh đoàn Bạo Tuyết nhanh chóng thu hoạch khá khả quan, rực lên nhiệt huyết trong binh đoàn đội.

"Ranh con này quả nhiên danh bất hư truyền. Phi Ưng theo tôi lên."

“Không thể đi một chuyến uổng công, ma chủng đều bị người khác đoạt hết, Phi Ưng đoàn chúng ta tấn công đi lên."

" Hình Thiên cùng Phi Ưng sớm như vậy liền lên, chúng ta cũng tới "

Thánh đồ mai phục tại bốn phương tám hướng giống như thủy triều hướng ở giữa toà kia phế tích thành lũy dũng mãnh lao tới.

Hàn Ngạo đứng lên, vung tay lên, "Chúng ta đi!"

Hai đạo quang từ lưỡi đao từ phía sau hắn bắn ra, trên không trung xoay cực nhanh, tạo thành hình cung lớn chém vào hai con Tiết Độc ở cửa hang. Xương sọ cứng rắn của nó trong nháy mắt bị cắt ra, bên trong nửa cái đầu lộ ra nửa viên ma chủng xanh mơn mởn.

Hàn Ngạo chân đạp trên cửa hang, đưa tay nhặt hai viên ma chủng, xoay người tiến vào hang động. Các đội viên Hồng Lang theo sát ở phía sau đi vào. Cùng lúc vào còn có một số tán nhân đi theo. Sở Thiên Tầm ở trong đó gặp đượcHạ Mạt cùng Viên Mạn lúc trước được cô cùng Diệp Bùi Thiên cứu

Hạ Mạt cùng Viên Mạn nhìn thấy Sở Thiên Tầm cùng Diệp Bùi Thiên cảm thấy hết sức hưng phấn, trong đường nhỏ trơn trượt chen tới

"Lại gặp được hai vị, thật sự là quá tốt rồi."

"Hai người còn dám tới đây?" Sở Thiên Tầm đối với việc nhìn thấy các cô cảm giác có chút ngoài ý muốn.

"Lần trước, vì giúp chúng tôi quá lơ đãng, nên bị ma vật bắt." Viên Mạn có một ít khẩn trương, "Tôi. . . Chúng tôi là đi theo đoàn người muốn nhìn xem có hi vọng cứu giúp họ không, dù gì chúng tôi cũng đi cùng nhau."

"Đã nhiều ngày như vậy." Sở Thiên Tầm cho dự đoán của các cô dội cho chậu nước lạnh.

"Cho dù bọn họ không có ở đây, chúng tôi cũng muốn tận lực cố hết sức." Hạ Mạt sắc mặt hơi trắng, giọng điệu lại rất kiên định.

Sở Thiên Tầm quay đầu nhìn một cô gái bị dọa đến mức mặt chuyển thành trắng, vẫn kiên định theo vào hang động, nhỏ yếu còn mang theo chút ngốc nghếch, ở đây trải qua sinh tử, lại có thể vì đồng đội lại vào ma huyệt.

Sở Thiên Tầm bắt đầu toàn lực trở thành cường giả,mỗi ngày mỗi đêm rèn luyện, bởi cô biết chỉ có sức mạnh cường đại thì nội tâm bên trong sẽ cường đại không còn yếu mềm, mới có thể đạt được càng nhiều tự do, thêm nhiều lựa chọn. Cho đến giờ phút này khi nhìn lại, cô mới mơ hồ phát hiện ý nghĩ đó đã sai, nội tâm kiên cường, không chỉ ở tại ngoại lực, cho dù thân là kẻ yếu, cũng có thể có được tâm tự do, tự do lựa chọn, có lẽ phải trả giá lớn, nhưng chỉ cần ý chí càng thêm kiên định mà thôi.

Sở Thiên Tầm cảm nhận cảm xúc lắng đọng của mình đang giấu dưới đáy lòng mỗi giờ mỗi khắc không ngừng ngo ngoe muốn chui ra ngoài đánh gϊếŧ ma vật, không muốn bị vùi vào cảm giác an toàn.

"Nếu vậy, mấy người tạm thời đi theo tiểu đội của chúng tôi rồi hành động đi." Sở Thiên Tầm nói.

Sở Thiên Tầm nhanh chóng kiểm năng lực tiểu đội của mình:

Sở Thiên Tầm: hệ Gió cấp sáu sơ kì. Vũ khí: song đao cấp mười, áo giáp: Đỉnh cấp ma vật.

Cao Yến: hệ trọng lực cấp bốn, năng lực: áp chế trọng lực.

Hạ Mạt: hệ chế hệ cấp bốn, năng lực: khống chế ở cự ly xa phạm vi vật phẩm di động.

Viên Mạn: hệ chữa trị cấp ba, năng lực: Trị liệu.

Lâm Phi: Đỉnh cấp đại hào ngụy trang cấp sáu, năng lực: Nấu cơm, vũ khí: Ngũ giai ma đổi lam đao.

. . .

Đi trước dẫn đoàn,

Binh đoàn Bạo Tuyết tốc độ tiến lên như chẻ tre.

Giang Tiểu Kiệt hệ băng cường đại phụ trợ, các thánh đồ chém ma vật như chém dưa thái rau. Cắt mở cái ót Tiết Độc giả, xác chồng chất thành núi ven đường.

"Ha ha, lão Đại, cái này cũng không có gì khó, nhiều nhất chính là tay chém vào có chút chua."

"Theo tôi thấy căn bản không cần phát động toàn thành, chính là Bạo Tuyết chúng ta cũng bắt được."

"Gọi những đoàn đội kia đến, còn không tình nguyện hất mũi vểnh lên cao, quay đầu nhìn thấy chúng ta lấy được số lượng lớn ma chủng bên trong còn không phải cho tức điên cái mũi a!"

"Ha ha, những cái tên kia nào như Kiệt ca nửa phần quyết đoán cũng không có, đoàn trưởng Hình Thiên của binh đoàn Phi Ưng xách giày cho Kiệt ca cũng không xứng."

"Nếu không phải nơi này chiếm diện tích quá rộng, lối ra quá nhiều, cần phải vòng vây, tôi xác thực khinh thường bọn họ." Giang Tiểu Kiệt thuộc về dạng cao thủ trẻ tuổi cuồng ngạo tự tin.

Trước mắt bọn họ đã là cuối con đường, xuất hiện một gian thạch thất quỷ dị, thạch thất bốn vách tường trải rộng có chất lỏng sềnh sệch, có bốn năm người bị chất lỏng đó bao trùm bị giam cầm trên vách đá, trên thân thể có lưu lại mấy vết tích nhìn đã thấy đau đớn.

Bọn họ thần sắc ngốc trệ, nước mắt chảy ròng, âm thanh phát ra từ cổ họng không rõ ngữ âm, thân thể đã không phải là nhân loại, xuất hiện các loại trạng thái bán ma hóa.

Vách đá chính giữa, càng quỷ dị hơn cơ thể đó có ba cái bàn tay khổng lồ, một ngón tay hướng về một hướng đang hấp thụ gì đó, có chút động đậy, phảng phất đang giữ cái gì đó trong lòng bàn tay