Mặc dù Sở Thiên Tầm nghĩ như vậy, nhưng nhớ tới cô gái vừa mới từ xa xa liếc qua kia, trong lòng vẫn còn có chút tiếc nuối.
Cô ấy tràn ngập tinh thần phấn chấn cùng sức sống, tựa hồ còn không biết bãi săn hiểm ác này. Cứ tiếc nuối, nhưng phạm vi năng lực Sở Thiên Tầm còn có hạn, trong sào huyệt ma vật kinh khủng, cô đã lăn lộn trên chiến trường nhiều năm, mười phần biết rõ sự hiểm ác trong đó. Nhưng cô cũng không thể vì người xa lạ mà làm ra việc nguy hiểm được Trong lòng nghĩ như vậy, bước chân vẫn là khó tránh khỏi hướng về hướng kia bước mấy bước.
Diệp Bùi Thiên vịn eo Sở Thiên Tầm, đột nhiên ôm cô lên, đặt lên mui xe hơi bị bỏ bên lề đường
"Thiên Tầm, ở trong đó rất nguy hiểm, em đừng đi vào." Hắn xoa xoa tay Sở Thiên Tầm "Em ngồi ở chỗ này, nếu như em muốn cứu những người kia, anh có thể thay em đi một chuyến."
Diệp Bùi Thiên chưa từng được ai cứu giúp, tương tự như vậy trước đây không lâu hắn vẫn là một nhân ma chỉ biết gϊếŧ người.
Nhưng chỉ cần là Thiên Tầm muốn, hắn đều có thể.
Hắn biết Thiên Tầm rất nhân từ, lúc trước, cho dù hắn có là ma quỷ, nhưng cô vẫn tương trợ, giúp đỡ hắn.
Hắn kéo tay Sở Thiên Tầm, hôn khẽ một cái. Hắn nhớ tới không gian bị A Hiểu nhốt, đúng vậy, vì cô, hắn có thể hóa thân thành thần thánh, cũng có thể hóa thành ma.
Sở Thiên Tầm vươn tay, vuốt vuốt vành nón hắn đang đội
"Thật ngốc, em làm sao có thể để anh đi cứu người. Mặc dù nghe tàn nhẫn, nhưng cho dù đối phương có nhiều tính mạng, em cũng không thể để anh một mình nguy hiểm cầm an nguy của bản thân đi đổi."
Đối với Sở Thiên Tầm chỉ có mình mạnh, mới chỉ có thể chiếu cố đến bạn bè bên cạnh huống chi là người xa lạ. Cô cảm thấy mình tuyệt sẽ không làm cái loại gọi là vì lấy đại cục làm trọng, mà hi sinh chính mình hoặc là thân nhân mình.
Nếu như Diệp Bùi Thiên không để ý mà bại lộ thân phận, dị năng triển khai, có khả năng bị ma quật bên trong đại sát một lần.
Nhưng Diệp Bùi Thiên là người cô xác định muốn đi cùng tới cuối đời, cũng không phải người để cô phụ thuộc, cô sao lại yêu cầu người trong lòng mình đi cứu những người ngu xuẩn chỉ biết vì tiền kia.
Sở Thiên Tầm biết câu nói này nghe rất là ích kỷ, nhưng lại là một thanh kẹo đường ở trong lòng Diệp Bùi Thiên quét qua một cái. Hắn đem câu nói này ngược lại suy nghĩ mấy lần, rõ ràng mình cùng Thiên Tầm đều có suy nghĩ giống nhau, nhịn không được liền có chút ngọt ngào.
Toà nhà phế tích, xi măng cốt thép bị dây leo vặn vẹo hỗn tạp cùng một chỗ, lại bị bầy Tiết Độc giả cải tạo qua, ngọn núi lớn này ngoài việc bao trùm xác các loại ma vật sau khi chết đi, ở giữa có mấy đường ống do con người tạo ra, bị ma vật sinh ra các loại thực vật hinh thái kì lạ, từ xa nhìn lại tựa như là một toà lô cốt quỷ dị to lớn.
Giữa lô cốt vỡ ra thành mấy lổ hổng, tạo thành lối ra vào, từ cửa tiến vào, mạng nhện giăng kín đường đi.
Phương Đại chỉ huy một nhóm hơn mười người từ một cái cửa hang chui vào. Bên trong đường đi vừa ẩm thấp, âm trầm mà dài ngoằng, bên trong ảm đạm không có ánh sáng, khung cửa sổ vặn vẹo biến dạng, bên trong có một bộ rễ lớn bị đè ép sâu xuống lòng đất.
Khắp nơi đều là đường nhỏ hẹp đen ngòm lại còn nhiều ngã rẽ, một đoàn người vừa đi vừa làm ký hiệu, để phòng lạc đường.
"Tối quá, chúng ta thật sự không có vấn đề gì chứ?"
Viên Mạn giơ bó đuốc trong tay, đi theo Hạ Mạt, là dị năng hệ phụ trợ, làm chữa trị cô được bảo hộ ở giữa đội ngũ.
Nơi này thực sự quá yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nước ngầm nhỏ xuống tí tách, đám người lúc bước đi bước chân phát ra tiếng vọng bên trong đường hầm trống rỗng. Đường hầm chỗ sâu ẩn ẩn truyền đến tiếng gió, giống như là một loại sinh vật nào đó thống khổ khẽ kêu.
"Không có việc gì, đừng sợ. Tôi gϊếŧ qua Tiết Độc giả, loại ma vật này cấp bậc không cao, cũng không có năng lực đặc thù, rất dễ đối phó. Chỉ cần các người theo sát, chú ý phối hợp, tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt." Đội trưởng Phương Đại Tài an ủi.
Viên Mạn ngây thơ vô tri gật gật đầu.
Bởi vì năng lực chữa trị khiến cho nên ở trong căn cứ có thể dựa vào việc trị liệu cho người khác kiếm ma chủng, cho nên cơ bản không rời đi căn cứ săn ma.
Nhưng trong căn cứ thánh đồ không ngừng nâng cao năng lực, hệ chữa trị cao giai càng ngày càng nhiều, chỉ có cô sinh hoạt bắt đầu ngày càng gian nan. Đồ ăn thiếu thốn, gian nan trở nên càng thêm rõ ràng, cho nên đành phải tham dự tiểu đội săn ma hành động.
Ven đường mọi người cười cười nói nói ngược lại cũng còn tốt, thẳng đến khi tiến vào thông đạo âm u dưới lòng đất, cô mới chính thức ý thức được chiến đấu sắp xảy ra, trong lòng thình thịch lo sợ.
Hạ Mạt nhéo nhéo tay Viên Mạn, "Không có việc gì, còn có mình. Mình nhất định che chở cho cậu."
Hạ Mạt cùng Viên Mạn trước đó, chính là bạn học cùng lớp cấp ba. Ma chủng giáng xuống, hai người cùng nhau đi vào Xuân Thành, ở đây miễn cưỡng sống qua ngày.
Hạ Mạt là thánh đồ hệ Khống chế cấp bốn, bởi vì cấp bậc cao hơn, tính cách cũng thành thục ổn trọng, ngày bình thường đối với khuê mật tương đối ngốc manh chiếu cố nhiều hơn. Bản thân thường ngày vận dụng dị năng ở công trường giúp đỡ một chút, đổi lấy một chút đồ ăn, cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu.
Hai thiếu nữ như hoa khơi gợi lên sự nam tính của mấy đội viên khác ý muốn bảo hộ,
"Em gái đừng sợ, một hồi anh bảo hộ em a."
"Các em nhớ kỹ tránh sau lưng là tốt rồi, anh là thánh đồ hệ phòng ngự"
"Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, cầm thù lao, về thành rồi mời hai người ăn ngon."
Nói đến náo nhiệt, một thông đạo chỗ ngã ba đột nhiên nhô ra một ma vật thân thể da thịt tái nhợt, ma vật bộ không có mắt cùng mũi, khuôn mặt bằng phẳng, vị trí chỗ cái mũi có hai cái lỗ nhỏ màu đỏ, chính là bộ dáng Tiết Độc giả. Nó mở ra răng sắc nhọn trong cái mồm lớn, phát ra trầm thấp, đảo mắt lại biến mất không thấy gì nữa.
"Đến rồi đến rồi, ma vật, mọi người chuẩn bị chiến đấu, hệ phòng ngự cùng cận chiến đến phía trước." Phương Đại Tài chỉ huy.
Đội viên chưa từng phối hợp qua vội vàng hấp tấp bắt đầu chuyển động. Hướng về phía trước, lui về phía sau, chiến đấu còn chưa có bắt đầu, các loại dị năng phát động âm thanh đã vang lên.
Mọi người ngưng thần đề phòng nửa ngày, chỗ phía trước tối tăm vẫn như cũ trống rỗng, một con quái vật đều không có.
Đội ngũ phía sau lại truyền đến một tiếng kinh hô, một con Tiết Độc giả đột nhiên từ phía sau xuất hiện bắt lấy chân Hạ Mạt, kéo vào sâu bên trong hang động.
Viên Mạn tay mắt lanh lẹ, nhào lên kéo tay Hạ Mạt, mấy vị đội viên kịp phản ứng, liên tiếp nhào tới giữ hai người lại.
Những người khác thi triển ra dị năng, trong lúc nhất thời ba chân bốn cẳng đem những quả cầu lửa, cột nước, hồ quang điện một mạch đánh vào ma vật, lúc giao vào nhau lại bị triệt tiêu không ít. Ma vật mở miệng gầm rú, móng vuốt bắt chặt lấy mắt cá chân Hạ Mạt , kiên trì không chịu buông tay.
"Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt, hệ Khống chế trước hết áp ma vật lại." Phương Đại Tài gấp đến độ hô to, phía trước con đường quá chật hẹp, nhất thời chen không đi qua.
Rốt cục có một hệ thực vật kịp phản ứng thi triển dị năng từ dưới đất nhấp nhô dùng sợi đằng trói thúc trụ ma vật, tất cả mọi người cùng nhau tiến lên, chặt mấy chục đao, mở đầu ra ma vật, lấy được một viên ma chủng. Hạ Mạt được cứu lại.
Hạ Mạt tránh thoát, bắp chân bị ma vật xuyên thủng mấy cái lỗ thủng, máu me đầm đìa. Viên Mạn nước mắt đều chảy ra, toàn lực thi triển dị trị liệu vết thương, hao phí hơn phân nửa dị năng, mới miễn cưỡng làm cho vết thương ngừng lại chảy máu.
"Xem đi, chúng ta có thể làm." Phương Đại Tài cổ vũ, "Lần sau mọi người đừng khẩn trương như vậy, phối hợp tốt một chút là được."
Dù sao, lần thứ nhất chiến đấu liền lấy được Thắng Lợi, mọi người trong lòng đều nhẹ nhàng thở ra, dũng khí cũng tăng cao.
Tất cả mọi người trong lòng đều khẳng định, có thể làm, không khó gϊếŧ, chúng ta làm được.
Phía trước trên khung cửa, xuất hiện một đầu ngón tay đỏ tươi, da thịt tái nhợt, nhô ra một con Tiết Độc giả không có mắt mũi đầu. Nó bò trên trần nhà, ngẩng đầu đối mặt đám người.
Sau lưng nó, ngay sau đó lại leo ra ngoài một con ma vật. Bên trong thông đạo, trước sau từng cái cửa hang, một con lại một con ma vật xuất hiện
"Sao. . . Làm sao nhiều như thế." Viên Mạn run lên đi sát lại gần Hạ Mạt.
Tất cả đều là người tuổi trẻ, cũng không có tốt hơn các cô bao nhiêu, tay nắm chuôi kiếm run rẩy không ngừng.
Lúc này Tiết Độc giả số lượng đã đến nhiều như vậy. Căn bản bọn họ mười mấy người không thể ứng phó chiến đấu.
"Không. . . Không cần sợ, ổn định, tôi. . . A!"
"Cứu mạng! Cứu . . ."
Vừa mới còn đang cùng Hạ Mạt, Viên Mạn vui đùa, phần bụng bị ma trảo xuyên thủng, triệt để đã mất đi năng lực phản kháng, Viên Mạn không kịp kéo về trị liệu. Hai con Tiết Độc giả đã nhanh chóng nâng tay chân của hắn, một đường hướng chỗ sâu hang động chạy tới, nửa đường vẫn không quên dừng lại, dùng loại dược liệu đặc biệt nào đó cầm máu. Đây là đối bọn chúng mà nói là chuẩn bị lương thực dữ trữ, sẽ không để cho con mồi chết đi.
Không ngừng có đội viên trọng thương bị ma vật bắt lấy, tiếng kêu thảm kinh khủng một đường biến mất ở bên trong hang động.
Phương Đại Tài muốn nhào tới cứu giúp, lại bị mấy cái ma vật bao vây, trán nổi gân xanh ra, lớn tiếng la lên, vết thương chồng chất, làm chó cùng rứt giậu.
Người càng ngày càng ít, Viên Mạn dị năng chữa trị đã khô kiệt. Hạ Mạt ngăn tại trước người cô ấy, dùng sau một chút dị năng kéo Tiết Độc giả ra xa
Tiết Độc giả nhóm đối với cơ thể phụ nữ của nhân loại hết sức cao hứng, bọn nó vây quanh hai người, thỉnh thoảng lên tiếng gầm rú một tiếng, nhưng lại không có ra tay độc ác gϊếŧ hại.
Viên Mạn nhớ tới lời nói chú ý về Tiết Độc mình nghe được. Hai chân đứng không vững run rẩy lên.
. . .
"Nữ nhân một khi rơi vào trong tay Tiết Độc giả, so với làm lương thực dữ trừ càng thê thảm hơn."
Bên ngoài huyệt động cách đó không xa, Sở Thiên Tầm vừa mới đến phụ cận nhìn ánh sáng có chút lóe cửa hang, mở miệng nói ra.
Mặc dù không có ý định tiến vào hiểm địa, cuối cùng bọn họ vẫn là đi đến dò xét tình huống bên ngoài.
Cô từng có qua một người bạn, bị Tiết Độc giả bắt được, sau mấy tháng khi bọn họ được cứu ra, cô ấy từng rất kiên cường đã triệt để bị hoảng sợ tinh thần hỗn loạn.
Tiết Độc giả nuôi nhốt nhân loại, đại bộ phận nam nhân làm thức ăn dự trữ mà nuôi dưỡng, mà nữ nhân thì sẽ biến thành dụng cụ sinh đẻ, bọn nó tàn nhẫn dùng ma dược khống chế nữ nhân mang thai, cũng đem những đứa bé mới ra đời hoàn toàn Ma hóa, mục đích gia tăng số lượng.
Cho dù là nữ vương Tiết Độc giả, muốn dụ một người trưởng thành trở thành đồng loại, hao phí tinh lực rất lớn. Nhưng đối với một đứa trẻ trong đầu như một mảnh giấy trắng mà nói, lại dễ dàng hơn nhiều.
Chỗ cửa hang mơ hồ lóe ánh sáng dị năng, hiển nhiên là tại chỗ sâu hang động đang diễn ra một chiến đấu kịch liệt.
Một nam nhân lên tiếng hô lớn "Chạy!"
Hai cô gái xuất hiện ở cửa động, một người trong đó bỗng nhiên đẩy người khác ra, quay người thi triển dị ngăn cản ma vật đang theo sát.
Viên Mạn từ đống phế tích một đường lăn xuống, bò dậy hướng vào cửa hang hô: "Hạ Mạt, Hạ Mạt!"
Trong cửa hang chật hẹp một đôi tay liều mạng giãy dụa vươn ra, Hạ Mạt dị năng đã tiêu hao quá nhiều, lại bị ma vật bắt lấy mắt cá chân kéo vào hang động, một đôi tay tái nhợt gắt gao giữ lấy vách hang động, liều mạng giãy dụa hướng ra ngoài, muốn thoát ly ra khỏi vô tận Địa Ngục sau lưng.
Diệp Bùi Thiên nhìn cửa hang lít nha lít nhít ma vật, cánh tay kia nắm lấy vách đá liều mạng giãy dụa hướng ra ngoài, ký ức bỗng chốc bị lôi trở lại nhiều năm trước.
Lúc ma vật mới bắt đầu xuất hiện, Vĩnh Sinh còn chưa phát hiện dị năng của mình mà cùng người nhà bị truy kích ma vật, hắn cũng liều mạng ngăn cản ma vật, để có thêm thời gian cho người nhà của mình tranh thủ thoát đi. Đến một khắc cuối cùng này, dị năng bỗng tán loạn mất khống chế, ma vật bắt lấy hắn, hắn cũng đã từng vươn cánh tay, hi vọng người thân cận nhất của mình kéo hắn ra, nhưng trả lời hắn chỉ có tiếng môtơ ô tô vội vàng đi xa, bị ma vật bao vây cực kì thống khổ.
Trên sườn núi Viên Mạn nước mắt giàn giụa, nhìn cánh tay kia tuyệt vọng duỗi ra hang động, tay nắm chặt nắm đấm, nhưng không có rời đi, muốn hướng tới chỗ hang động duỗi ra cánh tay kéo bạn mình ra.
Một cái thân ảnh màu đen vượt qua, ánh đao màu xanh lam lóe lên, bổ ra một đạo vết nứt đám ma vật chen chúc. Thân ảnh kia cơ hồ cùng đạo quang diễn ra rất nhanh, vết nứt xuất hiện ma vật bên trong nhốn nháo cả lên, một thân thể quen thuộc hiện ra .
"Chạy, theo tôi đi." Một giọng nữ ôn hòa vang lên bên tai Viên Mạn, có một bàn tay mềm mại lại kiên định lôi kéo cô ấy chạy.