Chương 47

Viên Mạn không biết bị kéo chạy ra bao xa, thẳng đến lúc thở hồng hộc mới dừng bước lại, phát hiện ra người kéo kéo cô ấy một đường chạy vội, chính là cô gái cấp sau đơn độc đánh với ma vật mà các cô gặp phải trước đó.

Cô dừng bước lại, buông tay cô ấy ra, bắt đầu đề phòng, không bao lâu sau một nam nhân tay nắm lấy trường đao màu xanh từ trong rừng cây đi ra.

Bọn họ lúc ấy dõng dạc coi người ta là "tiểu bạch kiểm", thế mà người đàn ông một đao bổ ra mà bầy ma vật đang chen chúc ra, đơn thương độc chiến từ đám ma vật dày đặc vọt lên đi về phía này, đỡ Hạ Mạt hôn mê bất tỉnh ra, thoát khỏi đó mà lông tóc không thương.

"Bị ma vật bám vào, cô ấy bị thương có chút nặng." Diệp Bùi Thiên vừa nói vừa thả người trên mặt đất.

Viên Mạn duỗi ra hai tay cẩn thận mà tiếp nhận cô bạn mình đầy máu me, dị năng sớm đã khô cạn, chỉ có thể móc ra băng gạc cùng thuốc trị thương trong ba lô ra, dùng phương pháp nguyên thủy nhất thay Hạ Mạt trị liệu. Viên Mạn dính một tay máu, một bên băng bó, nước mắt nước mũi chảy đầy đông, nhưng gắt gao cắn răng, động tác trên tay một khắc đều không có ngừng.

Viên Mạn cảm thấy mình có thể sinh tồn trong căn cứ căn cứ, trải qua thời gian ăn không đủ no, đã coi như là một cô gái rất kiên cường. Sau ngày hôm nay, mới biết mình bất quá là kẻ yếu bị tường cao kiên cố trong căn cứ bảo hộ.

Phải dựa vào những lần chiến đấu cùng ma vật quyết sinh tử như vậy, mới có thể biết được cuộc sống trước đây của mình được coi là an ổn. Một trận sinh tử có thể làm một cô gái đơn thuần vô tri cấp tốc lột xác.

Che chở người bạn đang thoi thóp, từ yếu đuối nhanh chóng trở nên kiên cường.

Viên Mạn xoay người cõng bạn cả người bị thương nghiêm trọng, nước mắt cùng nước mũi chảy đầy mặt, cúi đầu hướng Sở Thiên Tầm cùng Diệp Bùi Thiên nói cảm ơn. Sau đó xoay người, nhanh chóng đi qua đường phố bỏ hoang, một đường hướng về phía Xuân Thành chạy về.

Sở Thiên Tầm nhìn bóng lưng đi xa, đột nhiên phát giác mình đã từng chết lặng cùng lạnh lùng kỳ thật chỉ bởi bản thân quá nhỏ yếu.

Nội tâm mềm yếu, sức lực không đủ, chỉ có thể hờ hững mà đối mặt. Chỉ khi sức mạnh của bản thân cường đại, mới có thể có càng nhiều lựa chọn. Mà loại lựa chọn này chưa hẳn ngu xuẩn, Thánh mẫu như vậy.

Làm gió quen thuộc nhẹ lướt qua da thịt, ở đây có thể nhìn về phía phế tích yên tĩnh. Sở Thiên Tầm trong lòng yên tĩnh lại, cô đột nhiên đối với việc vượt cấp tràn ngập lòng tin.

Tất cả mọi người đều biết thời điểm mấu chốt chuẩn bị phá kén, có thể khắc chế tận sâu trong đáy lòng mãnh liệt đang dụ hoặc, mới có thể thực sự trở thành cường giả cao giai. Nhưng không ai có thể nói rõ cụ thể, cái gì mới gọi là nội tâm chân chính cường đại.

Mà Sở Thiên Tầm tại thời khắc này đột nhiên mơ hồ tìm phương hướng của chính mình.

Chung quanh rất yên tĩnh, trừ tiếng gió, bên cạnh chỉ có Diệp Bùi Thiên. Cái kia không muốn nhiều lời góc cạnh rõ ràng nam nhân quay mặt lại nhìn mình

Môi mỏng có chút câu lên, đưa tay ôm lấy eo Sở Thiên Tầm chậm rãi đi trên đường hướng về nhà.

"Đã nhiều năm như vậy, ở trước mặt anh không ít người đã khóc "

Diệp Bùi Thiên cúi đầu cười yếu ớt, thanh âm âm u

"Tiếng khóc cầu xin tha thứ, khóc chửi mắng, khóc sám hối. Nhưng loại khóc nói cảm ơn, là lần đầu. Còn khóc đến khó coi như vậy. Nhưng anh giống như có một chút cao hứng."

"Anh vốn là một người rất ôn nhu, do bắt buộc mới phải phô ra cái ác ý của mình." Sở Thiên Tầm nói.

Diệp Bùi Thiên ngón tay vuốt ve lòng bàn tay Sở Thiên Tầm,

Thiên Tầm, em có lẽ không biết, em là người cho anh ấm áp, anh mới có thể đem phần ấm áp này truyền xuống tiếp trái tim.

Hai người trở lại trụ sở Xuân Thành,

Bên trong Đồng Tử Lâu cực kì náo nhiệt, không ít ngoại nhân ra ra vào vào, các gia đình bên trong tòa nhà đứng thành nhóm chỉ trỏ nghị luận. Lúc Sở Thiên Tầm cùng Diệp Bùi Thiên vào tới cổng, mấy nam nhân tay áo đeo phù hiệu đội tuần tra Xuân Thành cố hết khiêng một thi thể to lớn thi thể từ bên trong đi ra, thi thể kia da thịt xanh đen, mọc ra móng tay bén nhọn, hiển nhiên không phải nhân loại.

"Chuyện gì xảy ra." Sở Thiên Tầm hỏi Cao Yến bắt gặp ở cổng

"Vượt cấp thất bại, bị Ma hóa, " Cao Yến lắc đầu,

"Không có người thủ hộ bên cạnh sao?"

"Thủ hộ giả là vợ của anh ta, không đành lòng, không kịp thời ra tay."

Mỗi một Thánh đồ vượt cấp, đều sẽ tận lực mời một người thân cận nhất của mình làm thủ hộ. Người này cần phải bảo vệ người muốn vượt cấp thời điểm suy yếu nhất không bị tác nhân bên ngoài quấy nhiễu. Trọng yếu nhất chính là, nếu như tiến giai thất bại, sẽ biến thành ma vật, thủ hộ nhất định phải kịp thời chém chết, ngăn cản ma vật mới hình thành.

Khi bọn họ bước vào bên trong, đình viện một mảnh hỗn độn,phòng bếp giản dị đều sập hơn phân nửa. Một cô gái thất hồn phách lạc ngồi phệt dưới mặt đất, trong ngực ôm một cái đầu gương mặt quỷ dị. Cô ấy lúc khóc lúc cười, trong miệng lẩm bẩm không biết nói gì.

Trường hợp như vậy từ lúc ma chủng xuất hiện đã diễn ra không biết bao nhiêu lần, Sở Thiên Tầm cùng đám trầm mặc dọc cầu thang đi lên lầu,

"Bởi vì cô ấy không đành lòng, cho nên ma vật cấp năm đột nhiên xuất hiện, gϊếŧ chết mấy mạng người."

Cao Yến trong miệng thở dài phàn nàn. Trong lòng lại nhớ tới thời điểm Sở Thiên Tầm vượt cấp, cô ấy thủ hộ bên người vừa lo nghĩ vừa bất an, lo sợ không yên không biết làm sao. Nếu như bạn thân chí cốt của mình bị Ma hóa, thủ hộ ở bên cạnh phải thật tàn nhẫn.

Sau buổi cơm tối, Diệp Bùi Thiên ngồi bên bệ cửa sổ,một ngọn đèn dầu chiếu lên quyển sách đang đọc trên tay.

Tiếng đập cửa vang lên.

Hắn mở cửa, Sở Thiên Tầm ló đầu vào nhìn một chút, chạy vào trong phòng, chắp tay sau lưng nhìn hắn lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Ban đêm thời tiết rõ ràng rất lạnh, trong phòng bởi vì cái cười này của cô liền trở nên ấm áp, Diệp Bùi Thiên cảm thấy ấm áp đến quá nhanh.

Sở Thiên Tầm ngồi xuống chỗ hắn vừa mới ngồi, đưa tay lật quyển sách kia, là một quyển của Victor Hugo tên « Nhà thờ đức bà Paris ».

Diệp Bùi Thiên bắt đầu bận rộn pha trà nước. Bên trong phòng của hắn chuẩn bị trà bánh mà Sở Thiên Tầm quen thuộc.

Sở Thiên Tầm nhìn nam nhân bận rộn trước mắt, hai chân thẳng tắp, vòng eo rắn rỏi, mặt nạ màu bạc che trên mặt lưu chuyển, có một loại cấm dục. Hắn bởi vì chính mình đến mà mừng rỡ bận rộn, toàn bộ không khí đều đang chảy ra niềm vui sướиɠ.

Sở Thiên Tầm trong lòng có một chút không đành lòng, tầm mắt rơi vào quyển sách bìa màu vàng kia, ngập ngừng một lát, lấy ra một túi ma chủng cấp sáu

"Bùi Thiên, em chuẩn bị tiến giai. Em muốn nhờ anh làm thủ giả."

Diệp Bùi Thiên trừng mắt nhìn, chén trà bưng trong tay lăn một vòng trên khay trà, nước trà nóng hổi vẩy vào trên ngón tay.

Sở Thiên Tầm cầm tay hắn lên, đặt bên miệng thổi thổi, năng lực cường đại tự hồi phục khiến da thịt kia nhanh chóng hồi phục.

Nhưng người kia vẫn bị sợ hãi trong lòng không để ý.

"Anh đừng sợ, " Sở Thiên Tầm đưa tay nhẹ nhàng lấy mặt nạ trên mặt hắn xuống, nhìn kỹ gương mặt kiên nghị đó, "Chúng ta còn muốn đi rất xa, nên cùng nhau tương trợ thủ hộ. Việc này sớm muộn không thể tránh được."

Cô xích lại gần Diệp Bùi Thiên, hôn lên đôi môi mỏng. Đôi môi kia lạnh buốt, không phản ứng nào đối với nụ hôn vừa rồi.

Sở Thiên Tầm bưng lấy mặt của hắn, tinh tế hôn, đầu lưỡi ấm áp tách ra đôi môi của hắn, tiến vào thế giới của hắn, để hắn chậm rãi hồi phục nhiệt độ, bắt đầu đáp lại.

Đợi đến lúc hai người thở hổn hển tách ra, trán Sở Thiên Tầm chống lên trán của hắn hỏi lại

"Có thể chứ? Nếu như anh cảm thấy không nguyện ý, em còn có thể đi tìm chị Yến."

Cơ bắp nổi lên Diệp Bùi Thiên cơ thể run run, sau một lúc mới gật gật đầu.

Sở Thiên Tầm sờ lên đầu của hắn, mặc dù việc này đối với Diệp Bùi Thiên có chút tàn nhẫn, nhưng cô cùng Diệp Bùi Thiên nếu như muốn từ đây muốn đồng hành cùng nhau, trở thành người thân mật của nhau, đây là việc không cách nào né tránh.

"Anh phải biết, nếu như xảy ra bất trắc, em hi vọng có thể lấy thân phận con người kết thúc sự sống này." Sở Thiên Tầm cuối cùng cũng nói ra câu này.

Diệp Bùi Thiên nhắm mắt lại, hồi lâu mới gian nan gật đầu.

Lấy năng lực của Diệp Bùi Thiên, cho dù hắn không đành lòng gϊếŧ chết cô, cũng hoàn toàn có thể khống chế lại lúc cô bị Ma hóa, không đến mức ảnh hưởng tới người vô tội trong tòa nhà này, Sở Thiên Tầm liền an tâm.

Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong bầu trời đêm không có trăng, sao ngoài trời dệt thành một Thiên Hà mê người.

Ma chủng giống như mảnh vỡ bảo thạch, không có chút nào quy tắc. Sở Thiên Tầm giơ lên ma chủng trong tay, nhìn ra bầu trời đêm, bên trong viên ma chủng hình tròn màu xanh lục lưu chuyển không đồng nhất, giống như là một tiểu hành tinh, bị cô cầm trong lòng bàn tay.

Cô không do dự nữa.

...

Diệp Bùi Thiên ngồi ở trên một cái ghế bên giường, trầm mặc nhìn người co quắp trên giường.

Ga giường màu lam, làm nổi bật da thịt dị dạng trắng bệch. Lông mày nhăn chặt, hai tay túm lấy ga trải giường, mồ hôi chảy từ trán xuống không ngừng, thấm lên khăn trải giường hiện ra lốm đốm lấm tấm màu lam đậm.

Mạch máu màu xanh lá đậm dọc theo từ cổ bắt đầu lan lên mặt, ẩn ẩn bò dưới dưới da thịt trắng muốt, quỷ dị bò lên gương mặt, rồi lại chậm rãibiến mất, cứ như vậy lặp đi lặp lại.

Diệp Bùi Thiên không nhúc nhích tí nào ngồi đó, thân hình hơi nghiêng về phía trước, ngón tay thon dài đan vào nhau, khuỷu tay khoác lên đầu gối, sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra vẻ mặt khẩn trương cùng bối rối. Cứ ngồi như vậy, chuyên chú nhìn mặt Sở Thiên Tầm.

Số giờ đã trôi qua, ngẫu nhiên máy móc động cổ một cái, hắn không có làm động tác bất kỳ gì. Chuyên chú đến mức cố chấp.

Trên thực tế Diệp Bùi Thiên không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, giống như chỉ có một cái chớp mắt ngắn ngủi.

Có đôi khi, Sở Thiên Tầm trên giường thống khổ phát ra âm thanh nhỏ xíu, Diệp Bùi Thiên đáy lòng sẽ hiện lên một vài suy nghĩ,

Có phải cô phải chết?

Ý nghĩ này vừa mới hình thành bên trong đầu, liền bị vô số tia lí trí khác điên cuồng xé thành mảnh nhỏ, hung hăng áp chế thành tro, lại đào một cái hố thật sâu chôn xuống, đắp đất lên, không cho nó xuất hiện nữa.

Dù vậy, trong thâm tâm trong khoảnh khắc đó truyền đến một trận quặn đau.

Hắn trơ mắt nhìn chằm chằm những mạch máu màu xanh leo lên trên rồi lại biến mất, lặp đi lặp lại, giày vò người nằm trên giường và cả bản thân mình, cảm thấy chính mình đã bị mất hết sức sống.

Người nằm trên giường suy yếu mở mắt ra, duỗi tay thấm đẫm mồ hôi sờ lên trên mặt của hắn sờ soạng một chút.

Một khắc này, ngũ vị tạp trần, mọi loại đau khổ, giống như thủy triều tuôn ra.

Diệp Bùi Thiên duỗi tay ra che kín mặt, giống như ác quỷ từ Địa Ngục trở lại nhân gian, tham lam bắt đầu hô hấp không khí nhân gian.