Chương 42

Tân Tự Minh nâng đầu nhìn nam nhân ngồi trên nóc nhà kia, trong lòng lạnh xuống.

Nhân Ma Diệp Bùi Thiên, vẫn ung dung mà ngồi ở đó, rất có hứng thú mà cúi đầu nhìn trận chiến dưới chân, từ lúc nhìn thấy gương mặt kia hắn đã không còn cảm xúc gì

Ma Vương cổ áo rộng mở, lộ ra cái cổ trống không, vòng cổ kia đã biến mất không thấy.

Tân Tự Minh có thiên phú chế tạo Ma Khí, được công nhận vào hàng ngũ đại sư, Ma Khí được qua tay hắn đều là đồ có phẩm vị cao, khiến cho nhiều thánh đồ cao giai bỏ ra lượng lớn ma chủng mà giành giật tinh phẩm. Hắn đối khả năng chế tạo Ma Khí của mình từ trước đến nay đều rất tự tin, lúc trước hắn dùng để hạn chế hành động của Diệp Bùi Thiên, vận dụng Ma vật cấp mười chế tạo, cho rằng không có người nào có thể dễ dàng cởi bỏ gông xiềng.

Đột nhiên hắn ta nhớ tới lời đồn về Diệp Bùi Thiên, nghe nói mặc dù chém đứt tay chân, thậm chí là chặt đầu hắn xuống, nam nhân nhau như ma quỷ này vẫn có thể khôi phục như lúc ban đầu. Bây giờ hắn từ bên trong địa ngục lại bò ra tìm hắn ta báo thù.

Nghĩ tới tình hình này, Tân Tự Minh đáy lòng nổi lên một trận lo lắng, không biết Diệp Bùi Thiên sẽ dùng cách gì trả thù bọn họ.

Tình hình chiến đấu giằng co, vị đế vương Cát vàng chỉ cần tùy ý nâng nâng tay, đối với đội viên Kỳ Lân mà nói, không khác gì tai họa ngập đầu.

Vì bao vây tiễu trừ ma vật cực kỳ hiếm thấy này, binh đoàn Kỳ Lân đã thử rất nhiều lần, mỗi một lần đều thất bại

Lúc này đây Tân Tự Minh càng tỉ mỉ lên kế hoạch chuẩn bị, cơ hồ điều động toàn bộ Kỳ Lân cao giai. Vì phòng ngừa bị người khác quấy nhiễu, phụ cận chiến trường an bài lượng lớn đội viên phòng ngự.

Nhưng mặc dù có thể phòng được những người khác, hiện giờ trên thế giới này, có mấy người có thể phòng được Nhân Ma Diệp Bùi Thiên đánh bất ngờ?

Ma vật đã tiến vào trạng thái cuồng hóa, tốc độ cùng lực lượng đều đạt tới trình độ khủng bố, nó ở trên chiến trường hóa thành mị ảnh màu đen, đấu đá lung tung. Ngu Thiên Thành ngăn trở nó mà cố gắng phòng ngự, cả người bị thương, lại không dám lui về phía sau nửa bước. Hắn rõ ràng mà biết, ma vật mạnh mẽ công kích, hắn chỉ cần một lui ra phía sau, những thánh đồ phòng ngự phía sau rất dễ mất mạng.

Ma vật đối bọn họ hận ý đã sâu, bọn họ nếu muốn thoát thân rút đi, rất khó làm được.

Trước có cường địch, khó có thể thoát thân. Sau có Nhân Ma, như hổ rình mồi.

Mặc dù Tân Tự Minh luôn bình tĩnh tự nhưng sau lưng mồ hôi lạnh chảy xuống.

Tình hình chiến đấu thảm thiết

Tân Tự Minh lại không có đem tầm mắt đặt trên chiến trường, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Bùi Thiên ngồi trên nóc nhà.

Tất cả mọi người ở đây, chỉ có hắn ta có thể liều mạng cùng Diệp Bùi Thiên, nếu là Diệp Bùi Thiên ra tay, cũng chỉ có hắn tự mình ngăn trở. Nhưng trên thực tế đáy lòng đã rất rõ ràng, hắn ngăn không được Diệp Bùi Thiên.

Trên trán đổ mồ hôi lạnh theo mắt kính nhỏ giọt, Diệp Bùi Thiên trước sau không có động tĩnh, hắn chỉ là chống cánh tay, thần sắc lãnh đạm mà nhìn tình hình trước mắt.

Tân Tự Minh biết, mục tiêu của Diệp Bùi Thiên không chỉ có chính mình, càng không phải ma vật này.

Hắn ta hao phí vô số tâm tư, vây bắt ma vật này, vì muốn lấy được ma chủng của nó, chuẩn bị sẵn sàng cho lần lên giai. Diệp Bùi Thiên cũng là cấp chín làm sao không ma chủng này?

Trên chiến trường đột nhiên biến đổi, Ngu Thiên Thành phía trước, bởi vì Diệp Bùi Thiên xuất hiện nên phân tâm, bị ma vật xông tới đâm vào bụng.

“Cứu người!”

“Đội thứ hai tiến lên đứng vững!”

Tân Tự Minh hô to, các đội viên Kỳ Lân lấy ra nâng cao tinh thần phối hợp ăn ý, miễn cưỡng chống đỡ đòn tấn công của của ma vật, hơi thở nặng nề. Thiếu đi một thánh đồ cường đại phòng ngự, ma vật như mạnh hơn gấp 10 lần, ngắn ngủn một cái chớp mắt làm mấy người trọng thương, một thánh đồ hệ hỏa bị nó cầm lấy cổ cùng hai chân, giơ cao lên không trung, ngay sau liền phanh thây.

Giờ khắc này, một sợi cát vàng khóa ma vật lại, lực đạo mạnh mẽ kéo nó về sau.

Thánh đồ hệ hỏa hệ mượn cơ hội lăn xuống, tránh được một kiếp. Trên cổ còn lưu bị lại cảm giác bị bóp chặt, sợ tới mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán.

Nhưng cát vàng không duy trì, đã nhanh chóng tan đi, ma vật đen nhánh lần thứ hai chộp tới, thánh đồ hệ hỏa toàn lực thi triển dị năng, lửa cháy hừng hực.

Diệp Bùi Thiên vừa động, đội viên Kỳ Lân đều phát hiện nam nhân vẫn luôn ngồi trên nóc nhà kia đã hành động.

Tuy rằng hắn bất quá chỉ ngồi ở đó, nhẹ nhàng giật giật ngón tay. Nhưng trên mặt đất đã bị cát vàng bao phủ cuồn cuộn mà lưu động.

Cát vàng thế nhưng vì bọn họ chặn những công kích trí mạng đến từ chính ma vật

Vừa không tham dự chiến đấu, cũng không cho bất luận kẻ nào có cơ hội thoát ra trận chiến.

Ma vật tốc độ rất nhanh, khuôn mặt lạnh lùng, trường giác sắc bén, thân ảnh màu đen thoáng ẩn thoáng hiện, không thể bắt giữ quỹ đạo hành động của nó.

Mà những kiên chống do cát vàng tạo nên chỉ ngưng kết những công kích trí mạng. Giúp cho lực phòng ngự thấp kia có cơ hội thi triển dị năng mà chống đỡ.

Nơi này có rất nhiều thánh đồ, đều là những người đã từng cùng Tân Tự Minh giao thủ với Diệp Bùi Thiên. Khi đó Diệp Bùi Thiên là một địch nhân cực kỳ khủng bố. Giờ khắc này, bọn họ đột nhiên phát hiện Nhân Ma Diệp Bùi Thiên đứng về phía mình, quả thực đáng tin cậy.

“Các huynh đệ dị năng đều đã hao hết, Diệp Bùi Thiên đây là vui đùa chúng ta, khiến cho chúng ta liều sống liều chết mà chiến. Cuối cùng hắn lại lật mặt, gϊếŧ chúng ta cướp đoạt ma chủng.” A Khải mặt đầy máu từ tuyến trước chạy tới, “Đoàn phó, các người đi trước, tôi mang mấy người cố gắng chống đỡ.”

Tân Tự Minh nhìn vài người còn ở trên chiến trường liều chết vật lộn, nhìn Ngu Thiên Thành bị thương ở bụng đã kề bên cái chết.

Sau đó, hắn lại ngẩng đầu nhìn đế vương Cát vàng Diệp Bùi Thiên, chính mình đã từng cùng người nam nhân giao thủ hai lần, Nhân Ma khát máu cùng với lời đồn không có tương đồng.

Nếu giờ phút này mang theo người rút lui, nếu lưu tại trên chiến trường này sinh mệnh mọi người sẽ bị vứt bỏ ở đây. Mặc cho hắn không cần ma chủng, Diệp Bùi Thiên có lẽ sẽ như cũ lấy được ma chủng sau đó đại khai sát giới.

Hắn phải nhanh chóng ra quyết định chính xác, quyết định của hắn là sinh mạng của thành viên toàn đoàn đội.

……

Thân hìn ma vật rốt cuộc cũng ngã xuống trong bụi cát.

Các đội viên đều mỏi mệt không quan tâm đến thắng lợi, có lẽ trận chiến của bọn họ còn chưa kết thúc, sắp đối mặt chính là địch nhân so với ma vật còn khủng bố hơn. Bọn họ cảnh giác mà chậm rãi lui đến bên cạnh phó đoàn trưởng Tân Tự Minh, cùng thân ảnh cao ngạo trên nhà cao tầng kia giằng co.

Nam nhân kia từ mái nhà nhảy xuống, một sợi cát vàng cuốn lên thi thể ma vật, kéo thi thể ma vật mà bọn họ nhiều lần vất vả đánh hạ kéo đến bên người.

Thân ảnh có chút gầy từ bụi cát đi qua. Lộ ra một gương mặt trẻ tuổi, cùng với gió cát cuồng loạn, gương mặt cơ hồ làm làm tất cả mọi người theo bản năng mà lui về phía sau.

Diệp Bùi Thiên rút ra một thanh trường đao, ánh đao màu lam chớp động, sừng ma vật màu đen, lớp da cứng rắn, rơi xuống. Một viên ma chủng tròn trịa màu xanh lục, nằm trong tay hắn.

Nhìn Diệp Bùi Thiên làm trò trước mặt mình, đội viên dong binh đoàn Kỳ Lân hận đến ngứa răng, đáy lòng dâng lên một cổ nghẹn khuất. Bọn họ vì viên ma chủng này, hao phí rất nhiều tinh lực.

“Tôi tìm anh có một số việc.” Diệp Bùi Thiên đương nhiên mà đem viên ma chủng kia bỏ vào túi mình, ngẩng đầu nhìn về phía Tân Tự Minh.

Thần kinh Tân Tự Minh căng thẳng, như lâm vào đại địch.

Là thánh đồ hệ tinh thần mạnh mẽ, cảm giác rất nhạy bén cảm giác nhìn Diệp Bùi Thiên trước mặt so với trước đây càng cường đại hơn, trạng thái không hung ác thô bạo như trước, ngược lại trầm ổn, mà bình tĩnh hơn.

Này đối với Tân Tự Minh mà nói không tính là tin tức tốt, càng khó có thể đánh bại đối thủ này.

“Này” Diệp Bùi Thiên đẩy thi thể màu đen của con ma vật đó về phía trước, “Muốn nhờ anh giúp tôi làm hộ một bộ áo giáp, cùng một bộ Song Đao.”

“Dư lại có thể tùy anh xử trí.” Khẩu khí nghe cực kì hiền hoà hào phóng.

Số lượng ma vật cấp cao cực kỳ thưa thớt. Mặc dù Tân Tự Minh tự nhận là đại sư chế tạo Ma Khí, dù cho có dùng đồ thừa nhờ hắn chế tác, cũng coi như một người hào phóng.

Nhưng đó không phải nguyên liệu không phải binh đoàn Kỳ Lân bọn họ tự mình đánh hạ

Đội viên phía sau Tân Tự Minh nhịn không được muốn lên tiếng trào phúng, nhưng Tân Tự Minh duỗi tay ngăn cản bọn họ.

“Nguyên liệu này, hoàn toàn cũng đủ để làm một bộ áo giáp kiên cố.” Hắn thậm chí tiếp nhận lời của Diệp Bùi Thiên, từ góc độ chuyên nghiệp đưa ra kiến nghị.

Áo giáp này còn phải xem là cho ai mặc, chỉ có thể bảo vệ những vị trí nguy hiểm trên cơ thể. Nếu muốn đề cao năng lực phòng ngự, nên làm một bộ giáp bảo hộ toàn thân, làm cấc khớp cử động càng tốt

Lấy tình huống bây giờ, Diệp Bùi Thiên đối hắn có chuyện muốn nhờ, việc này làm cho Tân Tự Minh cao hứng, hắn nhạy bén mà ý thức được Diệp Bùi Thiên sẽ bỏ qua cho mình cho đội viên Kỳ Lân, thậm chí còn khả năng nói chuyện.

“Không cần, chỉ cần một bộ áo giáp bình thường. Không cần quá dày quá nặng” Diệp Bùi Thiên nói những lời này, thần sắc ôn nhu hẳn lên, giống như nhớ tới việc ì đó làm hắn vui vẻ.

“Tôi có thể nhận yêu cầu này, nhưng có một yêu cầu.” Tân Tự Minh thật cẩn thận mà nói.

“Anh không có tư cách yêu cầu.”

“Tôi chỉ mong, mong anh cứu hắn một mạng. Là cầu xin, cầu xin anh.”

Tân Tự Minh chỉ vào Ngu Thiên Thành nằm trên mặt đất, bị ma vật xuyên một nhát vào bụng. Có vài thánh đồ hệ chữa trị đang vây quanh liều mạng mà trị liệu, nhưng miệng vẫn trào máu tươi, sắc mặt dần dần mất đi huyết sắc.

“Chỉ cần anh cứu sống cậu ấy, anh muốn Ma Khí gì tôi cố gắng toàn lực làm. Làm cái hoàn hảo nhất.” Tân Tự Minh nói ra câu bảo đảm, không nghĩ mất đi người chiến hữu này.

Đã từng mất đi binh đoàn Kỳ Lân mạnh nhất, là người một tay tạo nên binh đoàn Kỳ Lân, đoàn trưởng Phong Thành Ngọc. Cho nên hắn không muốn trải qua cảm giác này một lần nữa, cho nên hắn mở miệng hướng địch nhân trước mắt xin giúp đỡ.

Diệp Bùi Thiên nhìn hắn sau một lúc lâu, đi đến bên cạnh Ngu Thiên Thành, ngay sau đó hắn khom lưng nhấc Ngu Thiên Thành, xoay người biến mất trong cát vàng trung, truyền tới một câu,

“Làm cho tốt cái tôi đã yêu cầu rồi đến sa mạc đổi người”

……

Hẻm phía Tấy trấn Bạch Mã

Bên trong lò rèn Lão Quách như cũ vang lên tiếng leng keng leng keng.

Một cô bé ngồi ở bên cạnh, mở to đôi mắt sáng ngời, nâng má nhìn lão chế tạo Ma Khí.

“Bá bá, anh trai kia sẽ không bao giờ quay lại sao? Ahh ấy đã chữa đôi mắt cho cháu, cháu rất muốn gặp anh ấy nói cảm ơn.”

Lão Quách vươn ngón tay ra, suỵt một tiếng, “Hư, Hoa Hoa, cháu phải biết rằng thân phận của cậu ấy chỉ có ba chúng ta biết, nhất định không thể nhắc tới trước mặt người khác.”

“Cháu đã biết, anh trai cháu cũng là nói như vậy. Về sau cháu không đề cập tới anh ấy nữa.” Cô bé chán nản cúi đầu, không bao lâu lại ngọt ngào mà cười, ngẩng đầu lớn tiếng nói, “Nhưng cháu có thể ở trong lòng mà cảm ơn anh ấy. Cháu hy vọng anh ấy có thể biết, bất luận là ai đi chăng nữa, châu vĩnh viễn đều sẽ nhớ kỹ.”

“Được rồi được rồi, cậu ấy sẽ biết, đi chơi đi.” Lão Quách dùng bàn tay dày và rộng xoa xoa đỉnh đầu cô bé

Một thân ảnh từ phòng trong đi ra, yên lặng ngồi xuống bên cạnh lão Quách.

“Nghe thấy không? Cô bé vẫn luôn nhớ cậu.” Lão Quách cũng không ngẩng đầu lên.

Người kia trên mặt mang theo một cái mặt nạ màu bạc, không rõ biểu tình trên mặt, nhẹ nhàng khụ một tiếng, trong giọng nói mang lên một tia không dễ phát hiện mà cao hứng,

“Có thể sửa không? Cháu muốn bảo đảm không bị người khác nhìn ra nguyên trạng ban đầu của nó.” Hắn nói.

“Cậu cũng biết tìm việc cho lão này làm thật. Ma Khí cấp mười, người khác muốn khoe còn không kịp, cậu một hai phải muốn nó thay hình đổi dạng.” Lão Quách trong miệng oán giận, trong mắt lại lóe lên tia hứng thú bừng bừng.

Lão thi triển dị năng, cẩn thận mà bao trùm một đôi Song Đao màu đen.

“Yên tâm đi, việc chế tạo Ma Khí cấp cao này yêu cầu một vị đại sư chế tạo đỉnh cấp, nhưng lão Quách ta cũng không kém, nhất định đem nó cải tạo đến mức người chế tác cũng nhận không ra.”

……

Nhà chung bên trong Xuân thành.

Sở Thiên Tầm cùng Cao Yến bưng chén đũa, cùng nhau đi vào trong phòng.

“Lâm Phi rốt cuộc đi đâu vậy? Nhiều này như vậy rồi cũng không trở về, em không làm gì cho cậu ấy sợ mà trốn đi đấy chứ?” Cao Yến cái hoành thánh. Bắt đầu nhớ tới tay nghề nấu nướng của Diệp Bùi Thiên.

Sở Thiên Tầm nhìn thoáng qua căn phòng đối diện đóng chặt cửa phòng, đã mấy ngày rồi không có trở về.

Cô cùng Diệp Bùi Thiên ở chung mới có hơn 1 tháng, Diệp Bùi Thiên mới rời đi này ngắn ngủn mấy ngày, liền cảm thấy không quen. Ban ngày thường xuyên tập luyện nên không có cảm giác gì, nhưng ban đêm vừa đến, khiến cô trằn trọc, khó có thể đi vào giấc ngủ.

“Rốt cuộc đi chỗ nào, còn chưa trở lại?” Sở Thiên Tầm nằm ở trên giường, đầu gối lên tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên nếm tới cảm giác tương tư chua xót.

Trong lúc ngủ mơ Sở Thiên Tầm bị âm thanh ngoài cửa sổ đánh thức, cô xoa xoa mắt, từ trên giường bò tới mở cửa sổ.

Diệp Bùi Thiên từ ngoài cửa sổ tiến vào.

Sở Thiên Tầm hậm hực mấy ngày, nháy mắt liền sáng lên

“Khuya khoắt, làm gì không làm lại đi gõ cửa sổ?” Cô oán giận mà nói.

Đầu Diệp Bùi Thiên ướt đẫm mồ hôi, ngực phập phồng, hơi thở dốc, trong mắt lại đựng đầy ánh sao, nhìn cô không nói lời nào.

Sở Thiên Tầm biết hắn đã chạy rất xa, thể lực của Diệp Bùi Thiên cô rất rõ ràng, có thể làm hắn mệt đến mức thở dốc như vậy, chắc là chạy suốt đêm về, trời gần sáng mới về tới đây.Thậm chí cầu thang cũng không thèm đi, trực tiếp nhảy lên cửa sổ.

Sở Thiên Tầm tìm một cái khăn, kéo Diệp Bùi Thiên ngồi xuống mép giường, chính mình ngồi cạnh lau đầu tóc ướt dầm dề “Đi đâu vậy, đi nhiều ngày như vậy? Làm gì chạy gấp như vậy?”

Hắn đột nhiên vươn tay, vòng qua eo cô, ôm vào trong lòng ngực.

“Anh rất nhớ em, Thiên Tầm.”.

“Rất nhớ em”

“Bốn ngày trôi qua bốn mươi tám tiếng đồng hồ.”

Hắn đem đầu chôn trên hõm vai Sở Thiên Tầm, nhẹ giọng kể lại những chuyện mình đã làm.

Thanh âm kia dần dần trầm thấp,

Gối lên trên vai cô, tay chậm rãi rũ xuống, cứ như thế ngủ rồi.

Cô dìu hắn nằm xuống, đặt đầu lên gối, rồi nhấc hai chân lên giường. Động tác lớn như vậy, cũng không làm cho người xưa nay luôn cảnh giác tỉnh lại.

Sở Thiên Tầm cong lưng sờ sờ gương mặt lạnh lẽo của Diệp Bùi Thiên, giữa đêm đông chạy đường dài như vậy, mặt bị đông lạnh đến trắng bệch, dưới mắt quầng mắt đen.

Đi mấy ngày, có lẽ đều không có nghỉ ngơi quá một đêm. Cho nên vừa thả lỏng, lập tức liền lâm vào giấc ngủ. Giờ phút này, hắn nằm ở trên giường, hơi hơi giương miệng, ngủ ngon lành, khớp xương bàn tay rõ ràng, nắm lấy góc áo Sở Thiên Tầm, như bắt được đồ vật làm hắn an tâm, vẫn luôn không có buông tay ra.

Không đành lòng đánh thức hắn, Sở Thiên Tầm thở dài, ngồi cạnh mép giường rồi gác đầu lên tay.