Chương 41

Sở Thiên Tầm đột nhiên nhớ tới khi còn nhỏ trong nhà nuôi một con chó lớn, mỗi lần cô về đều nhào vào người cô liếʍ tới liếʍ lui, giống như Diệp Bùi Thiên bây giờ.

“Được rồi, được rồi,thật là ngứa.” Sở Thiên Tầm cười hì hì giãy giụa.

Nhưng mà Diệp Bùi Thiên không chịu buông tay, đôi môi nóng bỏng, đầu lưỡi mềm mại ướŧ áŧ, hô hấp nóng rực ập tới gương mặt Sở Thiên Tầm.

Cảm giác nóng bỏng, cứ như vậy một đường hướng lên vành tai

Tệ nhất chính là, Sở Thiên Tầm phát hiện đáy lòng bắt đầu dâng lên một cảm giác kì lạ, không còn chút sức lực nào

Nếu người nam nhân này muốn tiến thêm một bước, cô cũng là nguyện ý. Sở Thiên Tầm nghĩ như vậy, tuy rằng cô vẫn thích tự mình chủ động hơn

Nụ hôn cực nóng của Diệp Bùi Thiên đột nhiên dừng lại.

Cúi đầu nhìn vết thương trên vai Sở Thiên Tầm.

Da thịt bị ăn mòn tính, xuất hiện mấy lỗ máu thịt dữ tợn, chỉ dùng băng vải lung tung mà băng bó một chút, máu thấm ra bên ngoài thậm chí còn dính lên quần áo.

Sở Thiên Tầm thấy không rõ biểu tình trên mặt Diệp Bùi Thiên, chỉ thấy đôi môi gắt gao mím lại.

Diệp Bùi Thiên lấy thanh chủy thủ tùy thân mang ra, cẩn thận cắt lớp áo cùng băng gạc.

Hắn không thèm quan tâm hung hăng mà cắt một đường vào lòng bàn tay mình.

Sở Thiên Tầm lắp bắp kinh hãi, muốn từ trên mặt đất ngồi dậy, lại bị Diệp Bùi Thiên đè xuống, bàn tay ấm áp đề xuống gương mặt cùng sườn cổ, rắn chắc hữu lực ghì cô xuống không cho lộn xộn, bàn tay đầm đìa máu tươi không quan tâm mà đỡ đầu vai cô, bắt đầu xử lý miệng vết thương.

Sở Thiên Tầm lần đầu tiên ý thức được, sức lực của người nam nhân này cùng chính mình chênh lệch cỡ nào.

Cô đành phải nằm trên mặt đất, tùy ý để Diệp Bùi Thiên bôi một lớp “thuốc” lên miệng vết thương, rồi cẩn thận băng bó

Xử lý xong miệng vết thương, Sở Thiên Tầm ngồi dậy, nhẹ nhàng giật giật băng gạc trên bả vai.

Cô kéo bàn tay đầm đìa máu tươi của Diệp Bùi Thiên lên coi, lật qua lật lại, chỉ thấy lòng bàn tay kia bị vạch một đường sâu đến mức thấy cả xương

“Làm gì mà cắt sâu như vậy”

Diệp Bùi Thiên quay đầu lại, gân xanh hàm dưới banh ra, há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói gì.

Sở Thiên Tầm ngồi xếp bằng trên mặt đất,hai tay đặt lên chân, cẩn thận mà xin lỗi Diệp Bùi Thiên, “Thực xin lỗi a, em biết làm vậy anh cũng đau lòng. Lần sau em sẽ cẩn thận hơn.”

Nam nhân này thế mà lại sinh khí với cô?

Lúc ôn nhu mềm mại đã rất đáng yêu, lúc khó chịu càng thêm thú vị, nếu không phải thấy hắn vì mình bị thương, Sở Thiên Tầm đều nhịn không được mà muốn nựng nựng nam nhân đang tức giận này.

Diệp Bùi Thiên bưng chén canh sườn trên bàn, giơ cái muỗng lên.

“Không cần đút,” Sở Thiên Tầm có chút ngượng ngùng mà duỗi tay lấy, “Cái tay kia không bị thương.”

Diệp Bùi Thiên lấy lại cái chén trong tay cô

“Lúc anh bị thương, em đều như vậy ” Hắn thanh âm có chút khàn khàn.

Sở Thiên Tầm thế mới biết người nam nhân này là thật sự ở khó chịu, nàng thu hồi hi hi ha ha thái độ, không thể tưởng được chính mình như vậy một chút không tính quá nghiêm trọng thương, đều làm hắn khổ sở.

Vì thế Sở Thiên Tầm mềm lòng một khối, từ Diệp Bùi Thiên ý tứ chiếu cố nàng.

Diệp Bùi Thiên giúp cô ăn xong cơm chiều, rồi đun nước ấm, nhúng khăn lông rồi vắt, nâng mặt cùng tay cô lên, tinh tế mà lau.

Sở Thiên Tầm ngồi bên mép giường, cúi đầu nhìn cái đầu đang bận rộn, liền muốn chơi xấu. Cô đột nhiên dùng chút lực, xoay người, ấn hắn lên trên giường.

Diệp Bùi Thiên muốn giãy giụa, Sở Thiên Tầm dán sát vào lưng hắn cắn cắn lỗ tai hắn, “Đừng lộn xộn, tay em đau.”

Quả nhiên không dám động, ngoan ngoãn nằm xuống, mặc cho Sở Thiên Tầm cắn rồi lại liếʍ vành tai.

Cao Yến vừa mới về phòng của mình, liền vách tường truyền đến tiếng nam nhân,

“Đừng…… Đừng như vậy.”

Sau đó là tiếng Sở Thiên Tầm truyền tới, “Đừng thế nào? Anh nói cho em nghe.”

Tiếp theo là tiếng chậu nước đổ ào xuống.

“Mẹ nó, nữ nhân đáng chết, trời con chưa tối đã bắt đầu rải cẩu lương.” Cao Yến tức giận mà mắng một câu, đóng cửa đi ra ngoài.

……

Sáng sớm, Sở Thiên Tầm cùng Cao Yến sóng vai đi xuống lầu

“Thiên Tầm, em muốn đi săn ma sao? Không nghỉ ngơi một chút sao? Vết thương còn chưa tốt.”

“Trị liệu qua, đã khôi phục hoàn toàn, hành động sẽ không bị ảnh hưởng.” Sở Thiên Tầm xoay bả vai cho Cao Yến xem, “Chị có đi hay không, chị Yến?”

Cao Yến lo sợ nguy hiểm chưa trả lời liền mà hỏi, “Lâm Phi đâu? Sao em không kêu cậu ấy đi cùng, tốt xấu gì cũng là thánh đồ cấp sáu.”

“Anh ấy có việc phải làm, sẽ đi một vài ngày. Huống chi, chúng ta đi săn ma, làm gì phải một hai mang theo anh ấy.”

Cao Yến cân nhắc, rốt cuộc vẫn là khẽ cắn môi, “ĐI! Chị đi với em”close

Lúc đang nói chuyện, ngoài cửa lớn nhà chúng có một đôi tình nhân khoác tay nhau đi vào, cô gái có nhan sắc kiều diễm, dáng người lả lướt, là một đại mỹ nhân.

Cô ta kéo cánh tay chàng trai bước vào cửa, thấy Sở Thiên Tầm, mắt trợn trắng, lộ ra vẻ mặt khinh thường.

Tên là Tiểu Quyên, thánh đồ cấp ba hệ thủy, bất đồng với Cao Yến và Sở Thiên Tầm trên mặt luôn treo biểu tình lạnh nhạt, cô ấy có một gương mặt nữ tính nhu mị, sinh hoạt cùng tác phong cũng rất dễ gần,có số lượng lớn người theo đuổi.

Lúc trước, Tiểu Quyên coi trọng Lâm Thắng, vì bắt lấy hắn, cô ta thậm chí vào ban đêm nhiều lần chủ động lẻn vào trong phòng Lâm Thắng. Nhưng hắn lại có thói hư tật xấu, dễ dàng tới tay ngược lại không quý trọng, ăn trong chén Tiểu Quyên, nhìn trong nồi Thiên Tầm.

Chờ đến khi Sở Thiên Tầm thành công đột phá lên cấp năm, hắn không chút do dự mà ném Tiểu Quyên ra, một lòng theo đuổi Sở Thiên Tầm. Việc này làm Tiểu Quyên mất hết mặt mũi, càng làm cho cô ta căm phẫn, Sở Thiên Tầm căn bản còn chướng mắt Lâm Thắng.

Hôm nay người mà Tiểu Quyên khoác tay chính là một vị tiểu đội trưởng dong binh đoàn Hồng Lang, mọi người gọi là lão Trịnh, thánh đồ cấp sáu hệ kim. Tuy hơi tuổi hơi một chút, nhưng cấp độ cao. Tiểu Quyên tự cảm thấy cuối cùng cũng thắng Sở Thiên Tầm, cho nên lúc đi ngang qua liếc mắt một cái Sở Thiên Tầm, ngẩng cao cằm đi bên vào.

“Chờ một chút, này không phải Thiên Tầm sao?” lão Trịnh bên cạnh Tiểu Quyên, nhiệt tình chào hỏi Sở Thiên Tầm.

Sở Thiên Tầm có chút nghi hoặc khó hiểu, tuy rằng bọn họ đều là thành viên Hồng Lang, nhưng Sở Thiên Tầm cùng vị tiểu đội trưởng này chưa bao giờ có tiếp xúc gì.

“Trịnh đội trưởng?”

“Ai, Thiên Tầm. Hai ngày nay tôi vẫn luôn muốn tìm cô, mà không gặp được.”

Lão Trịnh tóc hoa râm, đã qua tuổi năm mươi, trong tay ôm Tiểu Quyên cùng người khác nói chuyện, không hề có nửa phần ngượng ngùng.

“Vương đội trưởng mấy ngày trước đây bất hạnh mà chết. Tôi là muốn cô một chút, có muốn gia nhập đội của tôi không.”

“Là việc này à, việc này tôi nghe đoàn trưởng an bài.” Sở Thiên Tầm cười trả lời, không nhận lời mời của lão Trịnh

Lão Trịnh còn muốn lôi kéo

Tiểu Quyên kéo kéo góc áo hắn, bĩu môi nói: “Chuyện này tí về lại nói, đi về phòng thôi, bữa sáng em chuẩn bị sắp lạnh hết rồi.”

Lão Trịnh hất tay cô ta ra, quát lớn: “Đang nói chuyện chính sự,cô chen miệng vào làm gì!”

Sau đó lại quay mặt tủm tỉm nói chuyện với Sở Thiên Tầm “Còn không có dạy dỗ tốt, không hiểu chuyện, để cho hai người chê cười rồi.”

Tiểu Quyên bị ném sang một bên không dám nói lời nào, nắm chặt góc áo, sắc mặt trầm xuống.

Lão Trịnh cùng Thiên Tầm nói chuyện, bộ dáng ngả ngớn, nhìn Sở Thiên Tầm với ánh mắt nóng bỏng, không phải bộ dáng đánh giá nữ nhân, mà là một vị đội trưởng nhìn một nhân tài.

Tiểu Quyên nắm chặt bàn tay,cơ thể run nhè nhẹ. Cô ta đã có thói quen được mấy nam nhân săn đón, nhưng không thể tiếp thu được chuyện, đều là nữ nhân như nhau nhưng có thể được nhận được đãi ngộ hoàn toàn bất đồng.

Lúc đi ra ngoài cửa lớn căn cứ, Cao Yến còn đang cười,

“Em xem em đi, đem Quyên Tử tức giận đến phát run.”

Sở Thiên Tầm rút đao trong tay ra, đi vào bên trong thành phố phế tích trước mắt,

“Mỗi người đều có quyền lựa chọn con đường có lợi cho mình, có người nguyện ý hạ thấp bản thân mình đem cho người khác, cho nên con đường của mình càng đi càng hẹp, cũng không oán người khác được.”

Cô đi về phía trước, nói ra những lời này.

Cao Yến nhìn đám cỏ dại bị dẫm lên kia, không chút do dự đi theo. Đột nhiên liền cảm thấy chính mình cũng muốn phấn đấu một lần, giống như Thiên Tầm vậy sống cho tiêu sái, không dựa vào người khác, chính mình làm chủ cuộc đời của mình.

……

Một đống phế tích khác cách xa chỗ này

Một ma vật cả thân đen xì đứng thẳng trên tòa nhà bị sụp xuống hơn phân nửa.

Vóc dáng cũng không quá cao lớn, ngoại hình giống như một nam nhân bình thường, cơ bắp căng cứng, giữa trán có một cái sừng, ánh mắt lạnh lẽo.

So sánh với những ma vật cấp cao khác mà nói, thoạt nhìn không có gì lực chiến đấu quá lớn.

Nhưng giờ phút này, bị cao thủ dong binh đoàn Kỳ Lân mai phục, thần kinh căng thẳng, chăm chú nhìn ma vật toàn thân đen nhánh trước mắt, không dám lơ là.

“Đoàn phó, chỉ sợ không được, Thiên Thành khả năng chịu đựng không nổi. Dị năng mọi người cũng hao đi rất nhiều rồi.” Một đội viên nhịn không được hướng Tân Tự Minh mở miệng nói.

Đoàn trưởng Tân Tự Minh thần sắc ngưng trọng, nhìn tình hình chiến đấu trước mắt, trong lòng tính toán. Thánh đồ hệ phòng ngự mạnh nhất binh đoàn Ngu Thiên Thành che chắn ở phía trước, vết thương chồng chất, khả năng không chịu đựng được bao lâu. Bọn họ tỉ mỉ lên kế hoạch bao lâu nay, bao vây ma vật cấp mười này, trả giá đến mức này, chẳng lẽ cuối cùng bỏ dở nửa chừng sao?

“Nhân loại ngu xuân, chỉ bằng mấy con kiến các ngươi, có tư cách diện kiến ta sao.” Thanh âm ma vật trầm thấp mà quỷ dị vang lên. Cơ thẻ phát ra động tĩnh lạch cạch, thân thể biến hóa đâm mạnh vào tầng bảo vệ kia.

“Không tốt, đây mới là hình thức cuồng hóa của nó. Ngu Thiên Thành, lui!” Tân Tự Minh hét lớn một tiếng.

Ngu Thiên Thành theo tiếng mà lui, tránh khỏi công kích. Ma vật tiến vào trạng thái cuồng hóa tốc độ cận chiến nhanh gấp đôi, Ngu Thiên Thành muốn lảng tránh lại bị nó gấp gáp truy kích, liên tiếp bị thương không thể nào thoát thân.

Các đội viên toàn lực thi triển dị năng chi viện, cùng ma vật ở chiến trường đấu đá lung tung, ngắn ngủn mấy phút tánh mạng nhiều người không giữ được, không thì bị trọng thương.

Chiến đấu tiến vào thời điểm hung tàn nguy hiểm nhất.

Chiến trường đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhẹ.

Tiếng cười cũng không quá to, nhưng mọi người đều rõ ràng mà nghe thấy được.

Bọn họ ngẩng đầu, thấy cách đó không xa không biết khi nào một người nam nhân lặng lẽ không một tiếng động mà ngồi đó. Chân dài thản nhiên vắt chéo, một tay nâng cằm, từ trên cao nhìn xuống chiến trường, tóc ngắn ở trong gió đêm nhẹ lay động, lộ ra gương mặt khiến mọi người sởn tóc gáy.

“Ôi trời, là Nhân Ma, Nhân Ma Diệp Bùi Thiên.”