Chương 15

Diệp Bùi Thiên bước đi thực nhanh, hắn cảm thấy mình như một tên hề, rời đi thành đô náo nhiệt phồn hoa.

Bên tai phảng phất còn có thể nghe thấy âm thanh hoảng sợ, mắng nhiếc.

“Ác ma, gϊếŧ người.”

“Lẹ, chúng ta mau vào thành.”

“Ma quỷ, Nhân Ma, vì cái gì lại tới đây.”

Tay nắm thành nắm đấm tái nhợt, khớp xương kêu răng rắc.

Máu trong cơ thể không ngừng chảy ra, nhỏ giọt trên mặt đất, theo dấu chân mà lưu lại một vệt máu thật dài.

Ở phía sau, có mấy tên đi theo, những tên đó tự cho là ẩn nấp tốt, cách hắn một đoạn, thu thập những vết máu lưu lại trên mặt đất.

Diệp Bùi Thiên lười phản ứng, hắn chỉ muốn thật nhanh quay lại lâu đài sa mạc của hắn, nơi đó thật an tĩnh, nơi đó mới làm hắn an tâm được.

Không giống nơi này tràn ngập những tạp âm làm hắn chán ghét.

Sải bước về phía sa mạc, thanh âm phía sau rốt cuộc cũng biến mất.Không ai dám ở trên địa bàn của hắn mà trêu chọc hoặc theo dõi vị đế vương Cát vàng này.

Diệp Bùi Thiên đi thật lâu, đi tới sa mạc hoang vu.

Tối nay ánh trăng rất sáng, lạnh như băng mà chiếu xuống cồn cát. Hạt cát bị gió kéo lên, tạo thành từng gợn cát tinh tế.

Hắn vươn cánh tay lên.

Bên trong mặt đất bắt đầu chấn động, nổi lên một cồn cát thật lớn,, một tòa lâu đài bị vùi lấp dưới nền đất chậm rãi trồi lên.

Nó ở dưới ánh trăng hiện ra, những hạt cát như dòng nước nhanh chóng chảy xuống, lộ ra một cả tòa lâu đài cát sạch sẽ.

Diệp Bùi Thiên vươn tay, cầm lấy then chốt lâu đài. Phía sau truyền đến tiếng bước chân nho nhỏ.

Những kẻ tham lam đó không sợ chết, muốn đem tánh mạng dâng đến tay hắn.

Diệp Bùi Thiên cười lạnh.

Máu từ đỉnh đầu chảy xuống, lướt qua mi mắt, xuyên qua khe hở, hắn đột nhiên trong hoang mạc xuất hiện một gương mặt quen thuộc.

Ở trong trí nhớ xuất hiện vô số lần.

Người nọ tựa hồ bị phát hiện có chút khẩn trương.

Không biết vì cái gì, Diệp Bùi Thiên trong lòng đột nhiên liền dâng lên cảm giác ủy khuất.

Bị đồng loại đuổi đi, tại thời điểm bị vô số người đoạt lấy huyết nhục, tâm chết lặng, nhưng vào giờ phút này trong lòng đột nhiên nảy lên một cảm xúc mãnh liệt.

Diệp Bùi Thiên không nói một lời mà quay mặt đi, đẩy cửa lớn lâu đài, tay dính đầy máu tay vịn lên vách tường, đi bước một mà đi vào lâu đài tối tăm. Hắn giống một con dã thú chồng chất vết thương, trở về động của mình. Nhưng tinh thần lại căng chặt, dựng lỗ tai nghe tiếng bước chân phía sau.

Tiếng động kia ngày càng tới gần.

Hắn không biết chính mình nên vui hay tuyệt vọng, bỗng cả cơ thể như cạn kiệt sức lực, lung lay vài cái, ngã xuống.

Một bàn tay mềm mại vươn ra, kịp thời tiếp được thân hình đang ngã xuống, đem hắn ôm lên.

Cảm xúc trong lòng ngổn ngang, hỗn độn cảm thấy an tâm bởi cái ôm ấm áp.

Lâu đài này như là một cái vỏ bóc thật lớn mà cứng rắn, dùng để cất chứa những ký ức yếu đuối kia. Vô số lần bị thương, một mình cuộn lại trong tòa lâu đài khổng lồ này. Chưa bao giờ có bất kì ai tiến vào nơi này.

Giờ phút này có người mở lớp vỏ bọc cứng rắn ra này, cẩn thận mà quan sát thân thể chồng chất vết thương này.

Diệp Bùi Thiên nhắm mắt, cảm thấy người nọ đem hắn mang lên lầu, đặt trên giường lạnh băng.

Bước chân rời đi, thực mau quay trở lại, không biết đi nơi nào tìm được đệm chăn mềm mại, dùng những đồ vật ấm áp vây quanh thân hình lạnh lẽo.

Mặt quay vào vách tường, mơ hồ thấy thân ảnh một người, ngồi xuống cái ghế cạnh giường,

Người kia tìm được một ít nước cùng vải bố, bắt đầu xử lí vết thương trên người hắn.

“Có thuốc không?” Thanh âm đang dò hỏi.

Ma quỷ thì cần gì thuốc, nơi này trước nay đều không có bất kì loại thuốc nào.

Bàn tay mềm mại ấm áp chạm lên cái cái trán lạnh lẽo.

Bởi vì tham lam độ ấm này. Mà hắn lưu lại ở cái trấn đó.

Diệp Bùi Thiên nhắm mắt lại, trước mắt hỗn loạn hiện ra từng gương mặt, Tiểu Truy, ông chủ cửa hàng, hai đứa nhóc, bà lão tóc trắng xoá…… Những người đó tươi cười, gương mặt đầy mặt cảm kích, đã biết thân phận của hắn, hiện ra bộ dạng sợ hãi.

Hắn chán ghét cái loại ánh mắt đó, để làm những ánh mắt đó biến mất, hắn đã đem chính mình hóa thân thành ác ma.

Vĩnh viễn nên ở một mình, đây mới là đãi ngộ ma quỷ nên có, không nên ngu xuẩn mà tới gần nơi đó.

Thanh âm Diệp Bùi Thiên từ phía vách tường phát ra,

“Đi đi. Này không phải nơi cô nên tới.”

Người kia chỉ là nhẹ nhàng mà ừ một tiếng.

“Cô đi đi, tôi cái gì cũng không cần, muốn gì thì đợi……”

Hắn nói được mấy câu, từ trong miệng ho ra máu tươi, cả người đau, trái tim cũng rất đau, không có một chỗ nào là không đau.

Diệp Bùi Thiên khép lại mắt, lâm vào hôn mê.

……

Tới lúc hắn tỉnh lại, ánh mặt trời đã lên cao. Ánh mặt trời xuyên cửa sổ tiến vào phòng ngủ —— lâu đài này mỗi một phòng đều có cửa sổ to rộng.

Trước giường có một cái ghế, ghế trên không có bóng người nào.

Người kia đi rồi, hắn đã kêu cô đi.

Diệp Bùi Thiên từ trên giường đi xuống xuống, đỡ vách tường, miễn cưỡng nhấc cơ thể suy yếu, chậm rãi đi xuống dưới lầu.

Trong phòng khách truyền đến một ít động tĩnh,

Trong lòng liền thấp thỏm lo âu, hắn muốn đi nhanh một chút, mất máu quá nhiều nên hai chân vô lực, cơ hồ muốn từ cầu thang lăn xuống.

……

Đây là một phòng bếp kiểu mở, Sở Thiên Tầm đứng trước tủ bát, sau lưng là nhà ăn rộng lớn.

Trong phòng bếp cái gì cũng có, nồi, chén, bồn được bày biện chỉnh tề, phía dưới kệ bếp có một bình gas, các thiết bị này không nhiễm một hạt bụi thậm chí còn mới tinh, hiển nhiên chúng từ trước tới nay không bị sử dụng. Nơi này giống như là phòng bếp thời đại hoàng kim, gọn gàng ngăn nắp.

Sở Thiên Tầm trù nghệ thực không dám nói , cô chỉ có thể đem một nồi đồ ăn đun sôi mà nấu chín. Ở thời đại sinh hoạt gấp gáp ăn bữa nay lo bữa mai, vật chất thiếu thốn, đại bộ phận người đều giống cô không sai biệt lắm, rất ít người chú ý đến kỹ xảo nấu nướng.

Cô tìm được một nồi inox nhỏ, rửa sạch, đặt một nồi nước, đem gói mì thả vào trong nồi. Tuy rằng không có tìm được cái gì khác nấu cùng, nhưng mặc kệ nói như thế nào thì nói có mì sợi ăn, liền tính là một bữa rất tốt.

Sở Thiên Tầm nhẹ nhàng ngâm nga câu hát, chờ mì trong nồi chín, tùy ý đánh giá lâu đài này.

Cát vàng ngưng kết thành những khối lớn nhỏ, dựng thành vách tường, mặt bàn, ghế dựa.

Trên thực tế, đêm qua, Sở Thiên Tầm đỡ Diệp Bùi Thiên tiến vào, không tìm thấy phòng ngủ thường ngày của hắn, mỗi một gian phòng đều chỉ có cái giường trơn bóng cứng rắn từ tạo ra cát, không hề thấy chăn màn gối đệm, thế nên cô liền gỡ một tấm rèm xuống.

Trừ bỏ phòng bếp cùng thư phòng lầu hai, lâu đài này cơ hồ không nhìn mì dấu vết sinh hoạt.

Sở Thiên Tầm quấy trong nồi.

Hắn tiện tay cũng có thể lấy ra một số lượng lớn ma chủng cấp cao, lại cố tình muốn tra tấn chính mình, ở một mình một lâu đài không có hơi thở sự sống.

Đang nghĩ ngợi lung tung, cầu thang vang tiếng bước chân lảo đảo.

Ngón tay tái nhợt, tóc mái hỗn độn bao trùm gương mặt mất đi huyết sắc, thở hổn hển, nhìn chằm chằm Sở Thiên Tầm một hồi, thân thể chịu đựng không nổi, ngồi xuống bậc thang.

“Làm sao vậy? Xuống đây làm cái gì?” Sở Thiên Tầm đi tới, duỗi tay đỡ Diệp Bùi Thiên dậy.

“Bị thương nặng như vậy, chạy xuống đây làm cái gì?” Sở Thiên Tầm nói lại một lần nữa .

Diệp Bùi Thiên không nói lời nào.

Sở Thiên Tầm nhớ ngày hôm qua trước khi hôn mê từng nói cô rời đi, có lẽ hắn không có thói quen cùng người xa lạ ở trong nhà mình.

Nhưng bởi vì thương thế quá nặng, vì giúp hắn xử lý thương thế, bất tri bất giác trời đã sáng. Nhưng sinh hoạt trong thời đại gian nan như vậy, da mặt được luyện rất dày, sẽ không để ý đôi vài câu của người khác, nhưng Sở Thiên Tầm trong lòng vẫn có chút ngượng ngùng.

Cô đỡ Diệp Bùi Thiên ngồi lên ghế trong phòng ăn, bê một chén mì để trước mặt hắn,

“Ăn được không?” Sở Thiên Tầm đem đôi đũa bỏ vào tay Diệp Bùi Thiên, tay thật lạnh a, không biết đã chảy nhiều nhiều máu như thể nào

“Tôi ăn một chút, Anh đừng lo lắng, ăn xong tôi lập tức đi.”

Diệp Bùi Thiên trầm mặc một lát, vươn tay, đẩy chén mì trước mặt.

Sở Thiên Tầm lộ ra biểu tình nghi vấn.

“Cô……” Diệp Bùi Thiên lảng tránh ánh mắt của cô, lông mi khẽ rung

“Cô trước.”

Sở Thiên Tầm rốt cuộc nghe hiểu ý tứ hắn, không phải đuổi mình đi.

Tâm tình trong nháy liền tốt lên, cô cầm chén đẩy trở về, đi vào trong lấy một chén mì khác, cùng Diệp Bùi Thiên mặt đối mặt ngồi xuống.

“Tôi cũng có, cùng nhau ăn.”

Diệp Bùi Thiên ngón tay thon dài đặt trên mặt bàn, chần chừ một lát, rốt cuộc cầm lấy đôi đũa, chậm rãi ăn mì sợi.

Nước lèo thực nhạt, không có hương vị gì. Nhưng Sở Thiên Tầm không ngại, cô ăn thật ngon miệng, thời buổi này có thể mì sợi trắng như vậy đã không dễ dàng.

Cô đột nhiên nhớ tới Diệp Bùi Thiên trong trí nhớ có kỹ thuật nấu nướng đặc biệt tốt. Ănn uống nhạt nhẽo vô vị thế này, hắn khẳng định ăn không quen.

Sở Thiên Tầm lặng lẽ liếc mắt ngẩng đầu nhìn Diệp Bùi Thiên một cái.

Diệp Bùi Thiên cúi đầu, ăn thật sự an tĩnh, đôi đũa gắp sợi mì, mở miệng ra nhai nuốt, phảng phất đó là mỹ vị nhân gian khó có được .

Ánh sáng bên trong lâu đài thật rất tốt, chỗ nào cũng sáng, mùa thu ánh mặt trời sáng sớm từ cửa sổ chiếu vào, nhẹ nhàng lưu lại trên đầu tóc mềm mại của Diệp Bùi Thiên.

Một giọt nước mắt, dưới ánh nắng run rẩy một chút, rơi vào trong chén nóng hôi hổi.