Chương 14

Trong con hẻm nhỏ hẹp mà tối tăm xuất hiện vô số thánh đồ cầm vũ khí trong tay.

Ánh mắt từ nóc nhà, cửa sổ, hẻm nhỏ bắn ra nhìn chằm chằm bóng dáng cô độc đang đứng thẳng kia.

Thành chủ Xuân thành Hoàn Thánh Kiệt từ đầu phố đi ra, mặt chữ điền, dáng người cường tráng, thoạt nhìn rất có bộ dáng một người lãnh đạo liêm chính.

“Tên sát nhân cuồng ma như người, dám tới Xuân thành này, ta đường đường là thành chủ, quyết không cho phép ngươi ở lại trong thành. Tránh thương tổn tánh mạng mọi người.”

Diệp Bùi Thiên ngẩng đầu nhìn, ánh mắt lạnh như băng từ sau tóc mái quét qua. Không nói một lời, trong không trung bỗng nổi lên bão cát.

Tất cả mọi người bắt đầu khẩn trương, Hoàn Thánh Kiệt thậm chí có chút lắp bắp.

“Không phải sợ, tôi hôm nay lưu lại cái mạng nhỏ của mấy người.” Thanh âm lạnh băng phảng phất từ trong địa ngục truyền ra.

Trong ngõ nhỏ cát vàng đột nhiên nổi lên bao trùm tất cả, ánh sáng biến mất bầu không khí ngày càng ngày u ám.

Ánh sáng của dị năng lóe lên khắp nơi, hết đợt này đến đợt khác bị chế trụ trong bão cát.

Đầu phố nam nhân mặc áo sơ mi màu trắng, đứng ngoài cổng đại viện.

Chính là đoàn trưởng quân đoàn Tân Tự Minh, Kỳ Lân, hiện là thánh đồ hệ tinh thần có cấp cao nhất.

Trong cơn lốc, Tân Tự Minh không dao động mà đứng thẳng, gió cát xốc loạn tóc cùng cổ áo, đôi mắt màu bạc chậm rãi chuyển động, lóe ra tia sáng kỳ dị, đối diện với Nhân Ma.

Cảnh vật trước mắt Diệp Bùi Thiên lần thứ hai biến mất.

Hắn phát hiện mình bị đặt trong một phòng thí nghiệm.

Bị trói chặt tay chân, che lại hai mắt, bịt kín miệng, giống một con cá nằm trên cái thớt vô lực phản kháng.

Nhóm người mặc áo blouse trắng lạnh nhạt mà vây quanh hắn, tàn nhẫn mà vươn dụng cụ đυ.ng vào da thịt hắn.

Người kia giãy giụa, từ yết hầu phát ra tiếng kêu thống khổ, băng vải ở mắt ướt đẫm.

Không có một người để ý tới sự thống khổ của hắn, không có người coi hắn là một người sống mà đối đãi.

Diệp Bùi Thiên trầm mặc mà nhìn, cười lạnh một tiếng.

“Các người cho rằng tôi còn sợ cái này?”

Ngón tay tái nhợt vung một cái, không gian như tờ giấy bị xé rách, nhanh chóng xuất hiện một cảnh tượng khác.

Diệp Bùi Thiên lạnh nhạt mà nhìn quá khứ thảm thống của chính mình.

Hắn biết, mình bị cưỡng chế kéo vào ảo cảnh, ở nơi này thời gian thoạt thật sự chậm, nhưng ở trong hiện thực bất quá chỉ ngắn ngủn trong nháy mắt.

Chỉ cần hắn không đắm chìm trong những ký ức đó mà bài trừ nó, thời gian bên ngoài cơ hồ không có trôi đi.

Nếu như hắn bị một cái hồi ức bắt được, trầm luân trong đó sẽ không còn sức phản kháng mà lâm vào công kích của địch nhân, chờ hắn tỉnh táo lại, chắc đã bị những người đó chặt làm tám khối.

Hắn như một khách qua đường hờ hững mà nhìn những cảnh tượng đó.

Tất cả đều là màu đen vô tận, không có một chút ánh sáng,

Tái nhợt, đêm đen, máu tươi, tra tấn, ma vật.

Đột nhiên trong không trung xuất hiện một tia sáng, trong ánh sáng yếu ớt đó chiếu lên gương mặt tươi cười.

Diệp Bùi Thiên trong nháy mắt ngây ra, bước chân dừng lại.

Người nọ đi tới, vươn một bàn tay mềm mại trắng tinh, chậm rãi sờ sờ đầu hắn.

Diệp Bùi Thiên biết chính mình cần rời đi ngay lập tức, không biết vì cái gì như cũ dại ra không di chuyển

Hắn biết rõ phải đẩy cái tay đó ra nhưng lại không đành lòng.

Tay kia sờ đến trên mặt hắn, cùng trong trí nhớ giống nhau mềm mại, ôn nhu, mang theo độ ấm. Người nọ hướng về phía hắn cười.

Bỗng trên bụng truyền đến một trận đau đớn.

Dù vậy, hắn không muốn tỉnh lại.

Dưới bóng đêm, Hoàn Thánh Kiệt vui sướиɠ mà thấy Diệp Bùi Thiên bị tinh thần lực khống chế. Trong nháy mắt mất đi lý chí, tiến vào trạng thái hoảng hốt.

Bắt được thời cơ, một đao xuyên qua bụng Diệp Bùi Thiên.

Thanh đao do Ma Khu chế tạo, chẳng những sắc bén vô cùng, còn chứa khả năng ăn mòn, bị chạm vào thân hình sẽ bị ăn mòn liên tục, khó có thể phục hồi như cũ

Hoàn Thánh Kiệt còn không kịp cao hứng, liền thấy đôi mắt lạnh như băng của Ma Nhân đột nhiên mở ra

Một tay cầm trường đao đang xuyên qua bụng, màu đỏ máu từ bàn tay theo lưỡi đao chảy xuống.

Khóe miệng nhếch lên, tức giận mà cười, tiếng cười dưới ánh trăng âm lãnh mà kiêu ngạo,

Hoàn Thánh Kiệt đáy lòng run rẩy, muốn rút đao, nhưng lại bất động,

Xung quanh vô số thánh đồ sử dụng dị năng hướng về phía Diệp Bùi Thiên

Hoàn Thánh Kiệt trong lòng chuyển qua loại suy nghĩ, bỏ đao chạy trốn hay tiếp tục liều mạng.

Nam nhân kia không màng đến cái đao trên bụng, tiến về phía trước một bước, bắt lấy cổ áo, cúi đầu

“Muốn cùng tôi so coi ai chết mau hơn sao?”

Thành chủ Xuân thành Hoàn Thánh Kiệt mở to hai mắt nhìn, thấy dị năng hệ hỏaở phía sau Diệp Bùi Thiên phảng phất sáng lên, thấy máu tươi Diệp Bùi Thiên bắn ra.

Bắt được Diệp Bùi Thiên, có ý nghĩa gì?

Hắn chính là chìa khóa, thuốc bất tử, gần ngay trước mắt.

Mặt đất sỏi cát nhiễm máu đỏ, Hoàn Thánh Kiệt mặt dán trên mặt đất, đầu lìa khỏi thân

……

Sấm sét ầm ầm, các loại dị năng đan xen nhau.

Thi thể chồng chất như núi, không xa là một nam nhân cao gầy, bụng có một lỗ hỗng lớn, cả người đều là máu, nhưng hắn tựa hồ không thèm quan tâm.

Diệp Bùi Thiên một chân đạp lên đống thi thể, đem một tên đang quỳ rạp kéo đến trước mặt.

Đường đường là đoàn đoàn binh đoàn Tân Tự Minh, mắt kính vỡ vụn, đầy mặt máu tươi, bị kéo cổ áo, nửa quỳ trên mặt đất.

“Đây là cái gì?” Diệp Bùi Thiên ở trên cổ hắn lãnh đạm mà cầm mặt đá trên dây chuyền.

Vẫn luôn không nói một lời Tân Tự Minh đột nhiên ngẩng đầu, “Không, thỉnh ngài đừng đập vỡ nó.” Thanh âm khàn khàn mà cầu xin.

“Xin trả cho tôi, đây là di vật duy nhất của bạn tôi. Ngài có thể gϊếŧ tôi, nhưng đừng làm hỏng nó.”

“Di vật? Ký ức tốt đẹp? Cho ngươi, dựa vào cái gì?” Diệp Bùi Thiên đem địch nhân nhấc lên, “Các người đem tất cả thống khổ tới cho tôi, còn muốn tôi đem những thứ tốt đẹp giữ lại cho ngươi!”

Hắn nhớ tên này đã cho hắn xem đủ hình ảnh thống khổ.

Nhưng hình ảnh cuối cùng, xuất hiện chính là người kia.

Diệp Bùi Thiên đột nhiên sửng sốt một chút, buông tay ra, đem tên nửa chết nửa sống Tân Tự Minh vứt lên mặt đất.

Diệp Bùi Thiên xoay người, chậm rãi từ trong vũng máu tươi rời đi.

Hắn vốn dĩ có thể gϊếŧ chết những người này. Nhưng không biết vì cái gì, hắn đột nhiên không có tâm tư đó.

Tiểu Truy mặt xám mày tro, từ đóng phế tích chui ra.

Ánh mắt cậu dừng trên người Diệp Bùi Thiên, đôi môi run rẩy ấp úng, lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Diệp Bùi Thiên không hề nhìn cậu, nâng lên chân bước hướng về ra ngõ nhỏ.

Cửa hàng ngày thường bán bánh bao cháo rau bị hủy hoại hơn phân nửa, ông chủ mọi lần thấy hắn đều cười tủm tỉm, giờ phút này nóp ở phía sau cửa hàng, dùng ánh mắt như thấy ma quỷ, hoảng sợ mà nhìn hắn.

Ngô bà bà bị một khối đá đè lên, miệng không ngừng rêи ɾỉ.

Diệp Bùi Thiên mặt vô cảm mà đi qua, cát vàng phía sau cuốn khối đá, nhấc lên. Chân Ngô bà bà bị thương, sột sột soạt soạt bò về túp lều.

Hai đứa trẻ gầy trơ cả xương từ khe hở vươn đầu, lặng lẽ hướng ra ngoài nhìn.

Đôi tay khô gầy từ phía sau vươn tới, kéo đứa nhỏ vào trong.

Diệp Bùi Thiên mỏi mệt kéo thân hình, chậm rãi rời đi nơi này.

----

“Bao vây ai?” Sở Thiên Tầm ngồi cạnh cùng Cao Yến ăn bánh bao thịt.

Cô nhìn chằm chằm ngoài cây ngô đồng cửa sổ kia trầm tư, không nghe rõ lời nói của Cao Yến.

“Nhỏ giọng thôi, đây chính là tin tức nội bộ.”

“Chị lặp lại lần nữa, bao vây tiêu trừ ai?”

“Chính là Nhân Ma kia.” Cao Yến đè thấp thanh âm, tới gần Sở Thiên Tầm nhỏ giọng nói

“Không biết vì cái gì xuất hiện ở Xuân thành chúng ta, thành chủ triệu tập toàn cao thủ đứng đầu, còn mời đoàn trưởng binh đoàn Kỳ Lân, hiện đang ở phố Đen đánh nhau rồi.”

Cô ấy nói còn chưa dứt lời, thấy Sở Thiên Tầm kinh ngạc quay đầu lại, nhìn một lúc lâu, đem nửa cái bánh bao ném trên bàn, một tay chống cửa sổ nhảy xuống, chạy đi.

“Em đây là muốn đi đâu? Còn chưa ăn xong đâu? Em không ăn chị ăn luôn đó?” Cao Yến gọi không kịp, thân ảnh kia đã biến mất không thấy.