Giang Tiểu Kiệt từ trên cây nhảy xuống, giơ tay đập nát tảng băng, lấy ma chủng, đem viên ma chủng màu xanh lục cấp năm tùy ý mà để trong lòng bàn tay tung lên.
Hai vị thánh đồ tuổi nhỏ trong đội Sở Thiên Tầm là thành viên của binh đoàn Bạo Tuyết, hai người vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt đoàn trưởng, cúi đầu gọi lão đại.
Giang Tiểu Kiệt một mình thành lập binh đoàn Bạo Tuyết. Thành viên trong binh đoàn phần lớn cùng vị đoàn trưởng này giống nhau, tuổi trẻ mà cường đại, có không ít thành viên nhỏ tuổi.
Vị đoàn trưởng này tuy tuổi trẻ, nhưng tính tình lại không tốt. Khát máu lại tàn bạo, hơn nữa không hề có nguyên tắc mà luôn bênh vực người mình, là căn cứ không có ai dám trêu chọc. Ở thời đại này, cá lớn nuốt cá bé, dùng nắm đấm giải quyết vấn đề.
“Quả thực là phế vật.” Giang Tiểu Kiệt mắng chửi hai thành viên vừa mới nhặt được cái mạng về, “Một Độn hành giả cấp 5 thiếu chút nữa mất mạng, kêu tôi để mặt mũi ở đâu.”
Hắn mắng không hề cố kỵ, hai thánh đồ kia một tiếng cũng không dám hó hé, chỉ có thể vâng vâng dạ dạ cúi đầu.
Giang Tiểu Kiệt quay mặt đi, liếc mắt nhìn Sở Thiên Tầm một cái, cười nhạo, cầm viên ma chủng trong tay vứt cho cô.
“Tặng cô, Bạo Tuyết chúng tôi không thiếu nợ gì cô.”
Đối với Giang Tiểu Kiệt, một nữ nhân bị khói lửa huân đen đến mức nhìn không ra.
Nhưng là người này ra tay vô cùng tàn nhẫn dùng đao hướng về cổ ma vật chém xuống làm hắn có chút kinh ngạc.
Ở trong lòng Giang Tiểu Kiệt, thị phi đúng sai không quan trọng, nhân tài đáng để hắn liếc mắt một cái.
Trước khi rời đi hắn vốn muốn xoay người hỏi tên người này là gì, nhưng ngay sau đó lại đem việc này ném đi.
Người như vậy chỉ cần có thể sống sót, sớm hay muộn sẽ trở thành một cường giả, lần thứ hai gặp lại lúc đó hỏi tên cô cũng không muộn.
Những người khác lộ ra ánh mắt cực kì hâm mộ hướng về phía Sở Thiên Tầm nhìn. Kia là ma chủng cấp 5, vốn dĩ hẳn là phân cho thành viên trong đoàn đội. Nhưng đoàn trưởng Bạo Tuyết ra tay, lại nói như vậy, không ai dám nhiều lời.
Sở Thiên Tầm cấp 4 nếu muốn thêm một cấp nữa thì ma chủng cấp 5 này đúng lúc mà tới. Nhưng giờ phút này cô lại có chút sững sờ,
Thanh niên dương dương tự đắc này ở trong thế giới khác trong trí nhớ của cô sớm đã chết từ lúc ma chủng mới buông xuống.Chính mắt cô chứng kiến Giang Tiểu Kiệt đã chết, nhưng hiện giờ vẫn sống sờ sờ mà đứng trước mặt cô. Một số bằng hữu tốt với cô vẫn luôn sống ở trong thế giới kia, đã hỏi thăm nhưng không ai biết đến bọn họ.
Đại chiến diễn ra đã lâu rốt cuộc kết thúc,
Trải qua trận đấu thảm thiết, tiêu diệt ma vật cấp 9, thành chủ Xuân thành Hoàn Thánh Kiệt trọng thương, miễn cưỡng chống đỡ, từ trong đầu ma vật lấy ma chủng.
Bất miên giả bị nó triệu hoán đã ngã xuống, dẫn tới quân đoàn ma vật mất đi chỉ huy, thực mau bị thánh đồ tiêu diệt.
Trải qua trận khổ chiến mọi người cùng nhau hoan hô ăn mừng.
Nhưng Hoàn Thánh Kiệt lại hơi nhíu mày, ở thời điểm trận chiến kịch liệt nhất, Bất miên giả phát ra sóng âm công kích. Thánh đồ cận chiến trực tiếp đối mặt hứng chịu mũi sào, đau đầu, hai lỗ tai đổ máu, nhưng cũng ở trong nháy mắt kia, hắn mơ hồ thấy trên không trung một cồn cát ngưng tụ tạo thành bàn tay, bóp lấy cổ ma vật kia, Hoàn Thánh Kiệt lập tức bắt lấy thời cơ trước mắt.
Hoàn Thánh Kiệt nhìn cát vàng rơi trên mặt đất, phụ cận Xuân thành, nơi nào có một vị cao thủ một tay có thể chế trụ ma vật cấp 9, vị cao thủ kia thế nhưng không ra mặt mà giúp hắn một phen.
Cấp bậc như vậy, cơ hồ có thể cùng vị đế vương Cát vàng Diệp Bùi Thiên ganh đua cao thấp.
Hoàn Thánh Kiệt đã là thánh đồ cấp 8, vì ma chủng Bất miên giả cấp 9, hắn tiêu phí lượng lớn tài lực, mời cả binh đoàn Bạo Tuyết đoàn trưởng Giang Tiểu Kiệt trứ danh tham dự chiến đấu.
Nhưng nếu không phải vị cường giả thần bí kia ra tay hỗ trợ, trận chiến đấu này thắng bại vẫn chưa phân rõ.
Sở Thiên Tầm cùng mấy cái thành viên trong tiểu đội đứng cạnh nhau, đội trưởng Vương Đại Chí lĩnh thù lao cùng đồ ăn, đang phân phát cho các cô.
“Thiên Tầm, em gần đây làm sao vậy? Vừa rồi thật liều mạng.”
Cao Yến đối vừa chuyện vừa rồi mới phát sinh còn sợ hãi. Cô ấy lấy thuốc tùy thân ra giúp Sở Thiên Tầm bôi thuốc.
Sở Thiên Tầm nhe răng trợn mắt, bả vai cùng cánh tay nhiều chỗ bị bỏng, nổi bọt nước lớn, da bắt đầu tróc ra, vô cùng đau đớn.
“Nhẹ chút, đau chết mất.”
“Hiện tại mới biết kêu, vừa rồi là làm sao vậy?Không muốn sống nữa.”
“Em muốn viên ma chủng cấp 5” Sở Thiên Tầm nói.
“Cấp 5? Cấp 5 mà tốt đến mức vậy?” Cao Yến có chút kinh ngạc, từ trước đến nay Sở Thiên Tầm không có quan tâm quá nhiều về ma chủng, phần lớn thời điểm lúc săn ma, đều cùng cô tránh ở cuối đội ngũ.
“Em phải nghĩ cho cẩn thận, bao nhiêu người đã chết lúc lên cấp 5. Lúc trước cách vách Tố Oánh biến thành ma vật, em còn nhớ không? ”
Thánh đồ cấp 4 là giai đoạn thăng cấp cực kỳ nguy hiểm, nhưng nếu qua được, thực lực có thể có một phát bay vọt. Nhưng có không ít thánh đồ bị ma chủng cấp 5 cắn nuốt trong quá trình thăng cấp, bị ma chủng ăn mòn, cuối cùng biến thành ma vật. Dần dà, rất nhiều thánh đồ đều lựa chọn dừng ở cấp 4.
“Yến tỷ, em không muốn luôn nhỏ yếu như vậy. Em thật hy vọng chính mình có thể mạnh hơn một chút.”
Sở Thiên Tầm rũ mắt, cắn khớp hàm, không hề kêu đau.
Cô đã từng gặp chính mình ở một thế giới khác, ở nơi đó cô sở hữu năng lượng lớn mạnh, cùng cảnh tượng trước mắt hoàn toàn bất đồng.
Không biết vì cái gì, gặp qua cảnh tượng như vậy, đột nhiên liền không cam lòng với trạng thái yếu ớt như vậy, cô hy vọng chính mình có thể cường đại một chút, có thể tùy tiện mà sinh hoạt, cùng với bằng hữu ở cùng nhau.
Cô muốn như những cường giả đó, mà không phải giống như hiện giờ mỗi ngày chỉ vì no bụng, như cái xác không hồn mà sống sót.
Hai người ngồi ở trên cỏ nghỉ ngơi, quanh thân quẩn lại lại, có người trọng thương đang băng bó, có người vội vàng phân đồ ăn dược phẩm.
Mặc kệ nói như thế nào, một trận chiến này so trong tưởng tượng kết thúc nhanh hơn nhiều, chẳng những lấy được thắng lợi, cũng không có xuất hiện thương vong quá lớn.
Ngọn lửa toàn bộ tắt, lớp băng trên mặt đất còn chưa tan hết, băng tuyết dưới nền đất không kịp tiêu tán nhiệt khí bốc hơi tạo lượng lớn sương khói.
Các nhóm thánh đồ xung quanh đều ở nhỏ giọng nghị luận vị đoàn trưởng trẻ tuổi kia của binh đoàn Bạo Tuyết.
“Vị kia tuổi thật trẻ, nhìn qua còn không đến hai mươi tuổi?”
“Nghe nói hắn đặc biệt bênh vực người của mình, chỉ cần là thành viên bọn họ Bạo Tuyết, không có người dám khi dễ.”
“Thật tốt, tôi cũng muốn trở thành thành viên Bạo Tuyết, mà hắn cố ý chạy tới, vì cứu hai tiểu tử kia sao?”
“Thôi bỏ đi, đừng nhìn hắn trẻ tuổi, tính tình đặc biệt táo bạo, gϊếŧ người cũng không chớp mắt, động thủ liền thấy máu, ngày thường ở trước mặt hắn rắm cũng không dám đánh một cái, không phải bị đánh chính là mắng. Cậu chắc gì đã chịu được.”
“Tôi đây cũng không sợ, chỉ cần đãi ngộ tốt, ăn no, lúc săn ma có người che chở, đánh chửi tính là gì,”
Tầm mắt Sở Thiên Tầm dừng lại trên một ít cát vàng còn lưu lại mặt đất kia .
Bụi đất đen hòa trong nước tuyết đang tan ra, một mảnh sỏi cát mỏng cơ hồ không có ai chú ý hiện ra, làm Sở Thiên Tầm hoài nghi chính mình có phải hay không sinh ra ảo giác.
Nhìn hồi lâu, tầng cát mỏng đột nhiên cùng nhau chui vào trong đất biến mất không thấy.
Sở Thiên Tầm nháy mắt đứng lên,
Chung quanh là đám người vội vàng đi qua đi lại thì thầm, khiêng vũ khí.
Cô thật sự không tìm thấy thân ảnh kia.
Vừa mới ở trên chiến trường đem Sở Thiên Tầm kéo ra sau thánh đồ hệ lực lượng Lâm Thắng đã đi tới.
Lâm Thắng dáng người cường tráng, mày rậm mắt to, cười lên thời mang theo sự chất phác, có thể cho người khác một cảm giác đáng tin cậy an toàn. Ở nhà chung, hệ lực lượng đã đột phá cấp 4 như hắn, cũng coi như là một người được chị em nghênh đón.
“Thiên Tầm, cô bị phỏng, tôi nơi này có thuốc này.” Hắn có một chút thẹn thùng, tiến lên đưa lọ thuốc.
“Cảm ơn, Lâm ca, Yến tỷ đã bôi thuốc cho tôi rồi, không có gì đáng ngại, cũng đừng lãng phí.” Sở Thiên Tầm trong miệng nói ra lời cự tuyệt.
Sở Thiên Tầm không nhận đồ của hắn, ý cự tuyệt được tính là có chút uyển chuyển, Lâm Thắng trong lòng uể oải, nói vài câu, nghẹn đỏ mặt rời đi.
Rốt cuộc người sống qua hôm nay, cũng không biết ngày mai còn có thể sống hay, đối với họ nếu có người có ý tứ với mình, hẳn là tận hưởng lạc thú trước mắt.
“Thật chướng mắt” Cao Yến không để bụng mà nói một câu, hiện giờ cô ấy rất ít can thiệp chuyện tình cảm của người khác.
Tuy rằng người nam nhân này thoạt nhìn còn tốt, nhưng cô ấy biết ở cái năm tháng không biết rõ tương lai ra sao, phải trả giá cho chính tình cảm đó, dễ dàng mang đến đau xót cho chính mình. Ngược lại không bằng độc thân, tiêu dao tự tại.
“Yến tỷ, chị có nghĩ tới tương lai hay không?” Sở Thiên Tầm trong miệng ngậm một cọng rơm, nằm ở trên cỏ nghỉ ngơi.
“Nghĩ tới tương lai?” Cao Yến ngồi ở bên người cô, cười cười, “Có a, đã từng, ở 5 năm trước. Chị muốn đặc biệt nhiều. Muốn tiết kiệm tiền, lại làm chính mình rồi đi học đại học. Hoặc gả cho một ông chồng có tiền.”
“Hiện tại không hề suy nghĩ gì sao?” Sở Thiên Tầm ánh mắt buông xuống, 5 năm phía trước cô cũng từng tràn ngập ảo tưởng thiếu nữ, năm tháng đen tối tra tấn cô hàng ngày đã thay đổi hết tất cả, hiện giờ cô cùng rất nhiều người giống nhau mặt đầy bụi, trong ánh mắt đã không có hy vọng.
“Hiện tại sao.” Cao Yến không có đem lời nói nói thêm được nữa.
Cô ấy nhẹ nhàng ngâm nga một bài hát không biết tên.
“Đã từng trong sinh hoạt tràn ngập hy vọng, nơi đó có mộng tưởng, nhưng ma quỷ trong đêm tối tiến đến……”
Cách đó trong rừng rậm không xa.
Diệp Bùi Thiên xuyên qua rừng cây, lặng lẽ nhìn Sở Thiên Tầm trong đám người.
Lúc này hắn không biết chính mình vì cái gì đến chỗ này.
Những năm gần đây, việc trở thành mục tiêu toàn nhân loại công kích, nhưng hắn chưa bao giờ che giấu diện mạo chính mình, muốn đi nơi nào liền đi nơi đó, không ngại đi đến nơi khiến cho đại đa số mọi người khủng hoảng hoặc là địch nhân đuổi gϊếŧ.
Nhưng hiện giờ, hắn mang theo mũ, khẩu trang, mặc quần áo to rộng, che kín mít trong chiếc áo khoác trung niên, ở nơi này du đãng hai ngày.
Hắn nghĩ tới ngày gặp lại gương mặt kia hướng về phía mình cười.
Đứng rất xa mà nhìn một cái, tựa hồ trong lòng liền có điều thỏa mãn, nhưng lại không biết có cái ý nghĩa gì
Hắn hàm hồ đi theo đội ngũ Sở Thiên Tầm đi tới nơi này.
Từ xa, hắn thấy thân ảnh nho nhỏ hướng về phía ngọn lửa, bị những ngọn lửa đáng chết đó làm bỏng, xoay người lại, lần thứ hai xông lên chiến trường.
Diệp Bùi Thiên trong lòng dâng lên một cổ lệ khí, ma vật đáng chết giống như động vật bò sát, hắn có thể dễ dàng nghiền nát.
Chân hơi hơi giật giật, cuối cùng vẫn đứng ở đó không có nhúc nhích.
Thẳng đến chiến đấu kết thúc,
Hắn nhìn một đám người ngồi dưới đất nghỉ ngơi kia, những người đó trong trận chiến đấu sống sót sau tai nạn, hứng thú bừng bừng mà cùng nhau ăn đồ ăn được phân phối xuống dưới, nói chuyện với nhau chia sẻ chiến lợi phẩm.
Diệp Bùi Thiên không có thể lý giải, chỉ là một con ma vật cấp 9, có thể làm nhiều người như vậy hứng thú bừng bừng. Trong lâu đài ma chủng chồng chất đầy một phòng, hắn chưa bao giờ cảm thấy vui sướиɠ,
Người bạn kia của cô đang ngồi ở bên người, bôi thuốc cho cô, nhe răng trợn mắt mà kêu đau.
Có một người nam nhân đi tới trước mặt cô, đỏ mặt cúi đầu cùng cô nói cái gì đó.
Nam nhân kia rời đi, cô cùng bạn ngâm nga câu hát.
Thật là náo nhiệt.
Cùng chính mình không giống nhau.
Hoàn toàn không thể dung nhập.
Trong bóng đêm đứng thật lâu, chờ náo nhiệt phồn hoa biến mất, núi rừng quay yên tĩnh trở lại, Diệp Bùi Thiên mới yên lặng xoay người.