Chương 11

“Thiên Tầm, đi thôi, em đang nhìn cái gì vậy?”

Trước khi đi Cao Yến gọi Sở Thiên Tầm.

“A, tới đây.”

Sở Thiên Tầm nhịn không được quay đầu nhìn lại vài lần, những hạt cát trên mặt đất đã không thấy dấu vết, trong lòng vẫn luôn nhớ tới một người.

Phía sau rừng rậm tĩnh dật u ám, dưới tán cây tầng tầng lớp lớp, thân ảnh trong tưởng tượng kia đang lẵng lặng nhìn cô.

Nhóm thánh đồ cấp cao tới nhóm dân cư sinh hoạt dười tầng chót trong nội thành Xuân thành tựa hồ không bị ảnh hưởng gì.

Diệp Bùi Thiên đạp lên vũng nước lầy lội đầu phố, dừng bước,

Tiếng người ồn ào, đường phố chen chúc, làm đáy lòng có chút bất an, hắn kéo kéo khẩu trang màu đen trên mặt, trong đáy lòng xen lẫn cảm xúc kích động là bực bội là sợ hãi.

Nối gót theo một đám người. Một đám cơ thể sống cọ qua từ bên hắn, khiến cho hô hấp nhanh hơn,

Rời đi khu phố sinh hoạt đông đúc, thật lâu đại ma vương mới cảm thấy chính mình chậm rãi khôi phục một chút hơi thở.

Hắn giống như trở lại rất nhiều năm trước, tuy rằng khi đó sinh hoạt cũng không phải quá tốt, cha coi thường, mẹ kế bài xích, em trai thường xuyên nhằm vào.

Nhưng khi đó hắn cũng thường xuyên ngồi xổm trên đường phố, nghe thanh âm như vậy.

Lúc ấy ma chủng còn buông xuống, không có ma vật, nhân loại vẫn là nhân loại, sẽ không giống ác ma dữ tợn đem hắn vứt vào vực sâu tăm tối, đôi tay cũng không giống như bây giờ nhuộm đầy máu tươi.

Diệp Bùi Thiên tránh đi đám người trên đường phố, vòng vào ngõ nhỏ người thưa thớt, rất xa đường lớn, ở bất tri bất giác, đi tới dưới lầu một tòa nhà.

Hắn ngẩng đầu, nhìn cửa sổ.

Cái cửa sổ kia có mấy chậu cây xanh, có một quả cà chua đỏ, loáng thoáng ở phía sau lá xanh lộ ra chọc người yêu thích.

Hắn ở nơi đó đứng yên thật lâu, cửa sổ đột nhiên bị đẩy ra,

Diệp Bùi Thiên cảm thấy trái tim thình thịch nhảy lên.

Người kia thò ra nửa người, một tay cầm nửa cái bánh màu nâu đen gặm, một tay khác cầm vòi hoa sen tưới cây. Tóc mới được gội qua, vẫn còn ướt được vén sau tai, mặt sạch sẽ, có một loại hơi thở cùng ngày đó không giống nhau.

Sở Thiên Tầm vui vẻ mà sờ sờ đỏ cà chua rực.

Lại chín, hôm nay liền hái nó.

Một khắc kia, cô nhạy bén mà đã nhận ra điều gì, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nơi xa dưới cây ngô đồng xanh tươi, theo làn gió mà lắc lư cuốn một vài hạt cát vàng, nơi đó không có một bóng người.

Là ảo giác đi

Như thế nào gần đây luôn nghi thần nghi quỷ.

Sở Thiên Tầm cười một chút.

Nơi dơ bẩn khó quản nhất Xuân thành, phố Đen.

Chỗ này cơ sở hạ tầng không được căn cứ quy hoạch, hướng Đông có một con suối chảy qua, nội thành ném đủ các loại đồ vật xuống nó chảy tời hạ lưu phố Đen, mặt nước đã đen nhánh một mảnh dơ không dám nhìn.

Trên mặt nước một chiếc ghế rách nát chậm rì rì xuôi theo dòng nước. Một con quạ đen đậu trên lưng ghế, chuyển con mắt nhìn một lúc lâu rồi phát ra một tiếng kêu to khó nghe, mở ra cánh bay đi.

Một người dáng người gầy ốm, hai chân thon dài, trầm mặc nhìn mặt nước màu đen lưu động.

Hoàng hôn chậm rãi buông xuống mặt nước đen xì, bố thí một chút ánh sáng nhỏ vụn.

Ngồi ở bên bờ đê động cũng không có động quá, không biết hắn đã ngồi ở chỗ này bao lâu.

“Đứng lại, nhãi ranh đừng chạy!”

“Hôm nay tao không tin không bắt được mày, tiểu tặc!”

Âm thanh ầm ĩ đánh vỡ sự yên lặng nơi này, một thân ảnh nho nhỏ như đạn pháo từ sườn dốc trượt thẳng xuống dưới, phía sau có ba bốn gã đàn ông tức giận mắng mỏ đuổi theo.

Cậu nhóc không quay đầu lại, hướng về phía sau ném hai khối tam giác không rõ là cái gì, nháy mắt bắn ra mấy đường màu đen cong cong làm mấy tên đang đuổi theo phía sau vướng ngã trên mặt đất,

Mấy gã đàn ông bị vướng lăn liên tục mấy vòng.

Cậu nhóc xoay người lại, cười ha ha, “Tôi bất quá chỉ ném các ngươi một cái, liền như chó điên theo mấy cái phố, đã biết ba ba lợi hại đi?”

Cậu đang đắc ý, không thấy một tên ngã trên mặt đất, lặng lẽ đem ngón tay cắm vào mặt đất. Ngay bên chân cậu mọc ra cây dây leo, lặng lẽ bò lên hai chân nháy mắt bị trói chặt.

Sắc mặt cậu thay đổi, muốn chạy lại ngã xuống trên mặt đất.

Mấy gã đàn ông mặt mũi bầm dập bò dậy chạy tới, đem trên trộm chưa tới mười tuổi ấn ở trên mặt đất, không lưu tình chút nào, tay đấm chân đá.

Diệp Bùi Thiên ngồi ở bên bờ nghiêng người, trầm mặc mà nhìn một màn trước mắt này.

“Tiểu tử thúi, nhìn cái gì mà nhìn, bớt lo chuyện, nếu không liền đánh chết mày.”

Cậu nhóc cuộn tròn thân mình trên mặt đất, nắm đấm dừng ở trên thân thể gầy nhỏ. Cậu không có xin tha, trong miệng chửi rủa liên hồi. Từ nhỏ đã sống trong con phố hỗn loạn này, bị đánh đối với cậu mà nói bất quá là chuyện thường ngày.

Sinh hoạt tàn khốc, lúc này xin tha không có tác dụng gì, ngược lại không bằng mắng cái cho đã cái mồm, còn có thể hòa nhau.

“Tiểu tử còn dám mạnh miệng, lão tử hôm nay liền đập chết mày!” Bên hông rút ra con dao găm, hung hăng đâm xuống.

Một bàn tay duỗi ra, cầm cổ tay của hắn.

Cái tay toàn xương, da thịt tái nhợt, không đặc biệt cường tráng. Nhưng bị kìm lại gắt gao, một chút cũng không thể động đậy.

“Buông tay! Mau buông tay! Đại…… Đại ca, tay sắp gãy, tha, tha cho tôi.”

Lúc đầu còn muốn mở miệng mắng chửi người, nhưng bị cảm giác đau đớn thống khổ từ ban tay truyền tới cổ tay của hắn lời mắng chửi liền bị nuốt lại. Cái tên vừa mới nãy thập phần kiêu ngạo nháy mắt liền lúng túng.

Hắn là thánh đồ cấp thấp từ trên chiến trường lui ra, cũng từng thấy chiến trường săn ma toàn những cường giả cấp cao. Nam nhân tuổi trẻ trước mắt này, tuy không có dùng dị năng, nhưng ánh mắt lạnh lẽo cùng cảm giác ở nơi cổ tay bất cứ lúc nào cũng bị bóp gãy có thể thấy năng cường đại tới mức nào. Làm hắn thực mau ý thức đến đây là người trêu chọc không nổi.

Diệp Bùi Thiên liếc mắt nhìn một cậu nhóc nằm trên mặt cỏ không nói gì, yên lặng trở lại bờ suối, ngồi trở lại.

Không bao lâu, một thân ảnh nho nhỏ ở bên người hắn ngồi xuống.

“Cảm ơn, người anh em. Tôi gọi là Tiểu Truy, anh tên là gì?” Tiểu Truy dùng tay áo lau mặt, trong miệng phun ra một ngụm máu đen nhổ trên mặt đất.

Tròng mắt Diệp Bùi Thiên chuyển qua, nhìn cậu một cái, lại quay lại nhìn dòng nước đen xì.

Tiểu Truy không ngại hắn lạnh nhạt, người lạnh nhạt cậu thấy nhiều, chịu duỗi tay cứu vớt cậu lại là một người rất hiếm thấy.

Cậu từ trong lòng lấy ra một miếng bánh nâu đen bị ép tới mất hình dạng vốn có, bẻ thành hai nửa, đưa một nửa cho Diệp Bùi Thiên.

“Ăn không? Hôm nay tính ra vận khí cũng không tồi?”

Khối bánh đen lại khô, thậm chí còn có mùi bùn, hiển nhiên sẽ không có hương vị ngon lành gì, lại là món chính của nhiều người.

Diệp Bùi Thiên chần chờ một chút, vươn tay, tiếp nhận nửa khối bánh. Dùng ngón tay trắng nõn đem cái bánh thô ráp bẻ thành miếng nhỏ, đưa vào trong miệng, chậm rãi ăn.

Nguyên lai là cái hương vị này.

Hắn từng thấy cô ăn loại đồ ăn này. Cô cho hắn ăn cháo phiến mạch ngọt, chính mình đứng ở ngoài cửa gặm đồ vật khó có thể nuốt xuống như vậy.

Diệp Bùi Thiên tâm đột nhiên liền mềm một chút, có lẽ lâu lắm không nhận được thiện ý người khác, cái bánh bị hắn nắm chặt ở trong lòng, không ngừng vuốt ve, tinh tế nhấm nháp.

Sắc trời thực mau tối sầm xuống

Tiểu Truy thấy anh không chỗ để đi liền đưa tới chỗ ở của mình.

“Đừng khách sáo, vào đi.” Tiểu Truy chui vào trong, đá đồ vật trên mặt đất, dẫn Diệp Bùi Thiên vào nhà.

Cái lều này thật sự quá nhỏ, hai người cùng nhau ở bên trong liền có chút chặt.

Nhưng Tiểu Truy hoàn toàn không để bụng, cậu sờ đến một góc mở chốt, kéo một chút, phòng trong liền sáng lên vách lều treo sao năm cánh. Không biết từ nơi nào cậu nhặt được loại đèn nhỏ dùng để trang trí cây, sửa chữa một chút liền dùng để chiếu sáng. Trên thực tế, ngày thường cậu luyến tiếc bật cái đèn này, rất tốn pin, lại không quá sáng.

“Thế nào? Cũng không tệ lắm đi.” Tiểu Truy bởi vì có thể ở trước mặt người khác khoe ra thành phẩm đắc ý mà cao hứng.

Vị bằng hữu mới nhận thức cũng thực nể tình mà đem tầm mắt dừng trên những cái đèn đó, thật lâu không có động.

“Thế nào, tôi rất lợi hại đi?” Tuy rằng vị kia bằng hữu trước sau trầm mặc không nói gì, nhưng cũng ngăn không được cậu lải nhải “Chờ tôi lại lớn một chút, tôi sẽ gia nhập một cái binh đoàn, ở nơi đó là có thể sờ đến thân thể ma vật cấp cao, đến lúc đó tôi nhất định có thể trở thành một người chế tác vĩ đại.”

“Cho anh xem, đây là cái gì.” Tiểu Truy lấy đồ vật tựa như bảo bối từ trong túi ra, mở cái miệng, đặt ở trước mặt Diệp Bùi Thiên lung lay “Chưa thấy qua đi? Nhiều kẹo như vậy, đây chính là loại kẹo ngon nhất.”

Cậu lấy ra hai viên, hướng vào tay Diệp Bùi Thiên nhét một cái, chính mình ăn một cái, liếʍ liếʍ ngón tay.

Khó có lúc có bằng hữu vào nhà, cậu là một chủ nhà hào phóng, cùng khách hưởng thụ thứ đồ ăn xa xỉ.

“Đây chính là anh em tốt của tôi đưa” Tiểu Truy nói, “Người kia có chút kỳ quái, rõ ràng tay bị gãy, một bộ dáng bộ nửa sống nửa chết, nhưng lại có một nữ nhân nguyện ý nuôi hắn. Không chỉ có nuôi hắn, còn mua đường cho hắn ăn.”

Cậu như ý nguyện thấy Diệp Bùi Thiên bị câu chuyện hấp dẫn, ngẩng đầu lên, cặp kia không có gợn sóng kia tựa hồ nổi lên một tia ánh sáng.

“Đáng tiếc gần đây tôi tìm không thấy anh ta, lại nói tiếp, anh ấy tựa hồ cùng anh có chút giống.”