Lịch Thư Hòa còn đang trong trạng thái mơ màng lập tức bị lời nói của bố cô làm cho giật mình.
“Gả cho anh ấy?” Hôm nay là ngày cá Tháng Tư sao? Cô bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.
“Đúng, nếu như bố muốn gả con cho cậu ta, con sẽ đồng ý chứ?”
“Con…” Cô cứng họng, nói không lên lời.
Đồng ý không? Cùng người đàn ông kia kết hôn? Cô hỏi chính bản thân mình.
Lịch Vọng Quốc nhìn biểu tình quẫn bách trên mặt con gái, trong lòng có chút mềm đi, đổi lại cách nói khác: ” Như vậy đi, nếu con đồng ý, chỉ cầngật đầu một cái là được.”
Mặt cô đỏ như gấc, xấu hổ và giận dữ cúi đầu: “Con không biết đâu! Tự bốquyết định là được rồi.” Nói xong, chạy trối chết ra khỏi thư phòng.
Lịch Vọng Quốc nhìn bóng lưng gấp gáp của con gái, cười lắc đầu.
Xem ra không cần lo lắng con bé sẽ từ chối, ông chỉ hi vọng mình có thể có thêm nhiều thời gian hơn chút nữa…
Nghiêm Lập Cương và Lịch Thư Hòa không ngờ lần gặp mặt thứ ba lại nhanh đến thế, lần này là ở nhà xưởng của Lịch Vọng Quốc.
Tan làm, công nhân viên đã ra về hết cả, chỉ còn lại vài bảo vệ đang chờ người đến thay ca.
“Ơ? Sao hôm nay bố không có ở trong xưởng nhỉ?” Lịch Thư Hòa từ phòng làm việc của bố mình đi ra, vừa đi vừa lẩm bẩm.
Đi đến cửa nhà xưởng vì không chú ý nên không cẩn thận va phải một người đàn ông.
“A! Xin lỗi…” Cô liên tục nói xin lỗi cho đến khi nhìn thấy tay người đàn ông đỡ cô, nhất thời sửng sốt: “Nghiêm Lập Cương?”
“Là tôi.” Môi nở nụ cười nhợt nhạt, tay không có ý định buông cô ra, chođến khi cô xấu hổ lùi lại một bước, anh mới luyến tiếc buông tay xuống.
“Ừm, cái đó…tôi đến tìm bố tôi.” Cô lên tiếng giải thích.
“Buổi chiều Giám đốc có việc ra ngoài, có thể sau khi xong việc chú ấy đã về nhà rồi.”
“Ồ.”
Sau vài câu đơn giản, không khí nhất thời rơi vào trầm mặc, Lịch Thư Hòa cắn môi không dám ngẩng đầu, chẳng biết nói gì nữa.
Hôm qua cô cùng bố nói chuyện, không biết người đàn ông này có biết gì vềdự định của bố cô không nhỉ? Bố có đề cập đến chuyện này với anh không?
“Em còn muốn đi đâu không?” Anh cúi đầu nhìn cô, trầm giọng hỏi.
Làn mi dày như cánh quạt khẽ rung động, toàn thân váy hồng nhạt, khí chấtmềm mại, ngọt ngào của cô như một tấm lụa mỏng quấn quýt vờn quanh tráitim anh.
Sau bữa cơm hôm đó, qua lời chú Lịch anh biết được đáp án của cô, một cuộc nói chuyện nghiêm túc giữa anh và chú ấy đã diễn ra.
Anh biết nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, người con gái anh chưatừng dám mơ tưởng trước mắt này, về sau sẽ nắm tay anh cả đời.
Anh đã từng cho rằng mình đang nằm mơ, nhưng nhìn gương mặt phiếm hồngtrước mắt cùng giọng nói có chút run rẩy của cô, anh cuối cùng biết được đây không phải là ảo tưởng của mình mà hoàn toàn là thật.
“Không, tôi muốn về nhà.” Giọng nói của hắn làm cho cô không khỏi cảm thấy khẩn trương, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ có thể dùng giọng nói mang theo chút run rẩy trả lời anh.
Anh nhìn cô cho rằng nếu mình nói chuyện lớn tiếng hơn một chút chắc sẽ dọa cô chạy mất dép, cho nên không thể làm gì khác hơn là hạ thấp giọngxuống, nói: “Tôi đưa em về.”
Ngữ khí không cho phép từ chối, hơn nữa anh còn tự mình đi trước một bước,sau đó quay đầu lại nhìn cô, chờ cô tự động đuổi theo.
Bỗng nhiên cô có chút kích động muốn cười. Người đàn ông này thật sự khônghiểu lãng mạn là gì. Rõ ràng là muốn đưa cô về nhà, vì sao khẩu khí lạigiống như mệnh lệnh vậy chứ?
“Còn không đi sao?” Nghiêm Lập Cương nhìn cô ngơ ngác đứng tại chỗ, anh thấp giọng thúc giục.
“Ách, vâng.” Cô vội vàng đuổi theo, yên lặng đi bên cạnh anh.
Từ nhà xưởng đến nhà cô phải đi qua mấy con phố, người đi lại tấp nập, anh không đi bên cạnh cô ,cũng không tìm cách bắt chuyện với cô, điều nàykhiến cho cô buông lỏng tâm tình nhưng đồng thời cũng có chút mất mát.
Mà người đi ở phía trước đương nhiên sẽ không biết chuyển biến trong lòngcô gái nhỏ, lúc này anh đang mải suy nghĩ xem nên mở miệng như thế nào.
Hai người cứ một trước một sau đi về phía trước, chỉ một lúc sau đã tới đầu phố nhà cô, anh dứt khoát dừng bước, quay đầu lại nhìn cô.
“Em có biết…biết chú Lịch dự định…” Câu nói tiếp theo làm thế nào anh cũngkhông thể nói ra được, bởi vì anh thật không biết nếu biết được những gì mà mình và chú Lịch quyết định ngày hôm đó, cô gái đơn thuần trước mắtnày sẽ có phản ứng gì.
Tuy chú Lịch nói cô sẽ không phản đối, nhưng mà anh hiểu rõ vì sao từ trước đến nay mình chưa từng yêu đương bao giờ. Thứ nhất là do anh nghèo, thứ hai là do tướng mạo của anh cũng không đến mức vạn phần xuất chúng, cólẽ sẽ không phải là kiểu mà cô thích. Huống hồ, cá tính của anh khánghiêm túc, cách nói chuyện với người khác cũng không được tốt cho lắm.
Nhìn anh đột nhiên dừng lại, Lịch Thư Hòa nghi hoặc cũng dừng bước theo, lại không nghĩ rằng vừa quay đầu anh đã nói như vậy.
Cô vốn đã buông lỏng nhất thời trở lên khẩn trương, tròn mắt nhìn anh, ngón tay cũng túm chặt váy.
Nhìn thấy cô biểu tình ngạc nhiên không hề tỏ ra chán ghét, anh nhìn chằmchằm vào mặt cô, chậm rãi nói hết câu: “Em có biết chú Lịch dự định tổchức lễ đính hôn trước cho hai chúng ta hay không?”
“Đính hôn?” Cô ngây ngốc hỏi lại anh, giống như lần đầu tiên nghe thấy những lời này.
Chuyện đính hôn cô quả thực không biết, cô vẫn cho rằng ngày đó bố nói nhữnglời kia cùng lắm là để hai người họ lui tới mà thôi.
“Đúng, là đính hôn.” Nghiêm Lập Cương nét mặt căng thẳng nhìn khuôn mặt trànngập kinh ngạc và khó hiểu của cô, anh không biết chú Lịch lại chưa nóichuyện này với cô.
Lịch Thư Hòa không nhìn thấy nét mặt hồi hộp của anh, lắp bắp hỏi: “Tôi nghĩ rằng bố muốn chúng ta…trước tiên qua lại một thời gian?”
Nghiêm Lập Cương tỉ mỉ quan sát phản ứng của cô, phát hiện cô chỉ là kinh ngạc với hai chữ “đính hôn”, còn đối với việc hai người sẽ kết giao cô lạikhông có chút bài xích nào, lúc này có chút thở phào nhẹ nhõm, lên tiếng giải thích: “Không phải, chú Lịch muốn chúng ta đính hôn trước.”
Đối với anh mà nói đây là quyết định tốt nhất, bởi vì ở thời điểm hiện tạianh không thể cho cô một hôn lễ hoàn hảo, hơn nữa đính hôn trước hết cóthể xác lập quan hệ của hai người giúp anh có thêm thời gian để chuẩn bị mọi thứ tốt hơn.
Hiện tại anh đang có một cơ hội kiếm tiền vô cùng tốt nhưng vốn chưa đủ, màvấn đề này sẽ nhanh chóng được giải quyết, cho nên điều anh thiếu nhấtlúc này chính là thời gian.
“Tôi nghĩ ý của chú Lịch là chúng ta đính hôn trước sau đó mới hẹn hò.” Nghiêm Lập Cương lên tiếng giải thích.
Lịch Thư Hòa kinh ngạc lên tiếng: “Nhưng mà chúng ta mới chỉ gặp nhau có ba lần thôi.”
Đáy mắt Nghiêm Lập Cương thấp thoáng ý cười vui vẻ: “Ba lần gặp mặt đã đủ rồi, không phải sao?”
Cô nhất thời nghẹn lời, thực sự không biết nên trả lời anh thế nào.
Phản đối sao? Có vẻ như quá giả dối đi.
Nhưng nếu nhận lời thì không phải quá nhanh sao? Lịch Thư Hòa cô còn chưa có lớn gan như vậy.
Ở trong đầu cô hiện lên một đống dấu hỏi chấm, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng phun ra một câu.
“Anh nguyện ý sao?”
Anh không chút do dự trả lời: “Nguyện ý.”
Anh trả lời quá mức gọn gàng khiến Lịch Thư Hòa lần thứ hai không chống đỡ nổi, chỉ biết lúng túng nhìn anh.
Nghiêm Lập Cương không thấy cô nói gì, mày kiếm nhíu lại. Anh không phải phụnữ nên không biết lúc này cô muốn nghe cái gì hoặc đang do dự điều gì.Anh không thể mua trang sức giá trị xa xỉ tặng cô, cũng không có hoatươi mềm mại, nhưng anh có thể đảm bảo anh làm được.
“Tôi biết chúng ta mới gặp mặt có vài lần, đính hôn đối với em là chuyện quá đột ngột, nhưng tôi có thể đảm bảo sẽ tận lực mang lại cho em tất cảmọi thứ em muốn, làm cho cuộc sống của em mỗi ngày đều vui vẻ. Như vậy,đối với việc đính hôn của chúng ta em có đồng ý không?”