Về phần những lời kia của bọn họ, anh căn bản cũng không thèm để ý, vì cho dù có nói bọn họ cũng sẽ không hiểu.
Bọn họ làm sao có thể hiểu tầm quan trọng của cô đối với anh, chỉ trong một giây dường như đã định trước tình yêu say đắm.
Một cái liếc mắt chính là vĩnh cửu.
Lịch Thư Hòa ở bên ngoài đi dạo một lúc lâu, cuối cùng chân đau nhức khôngchịu nổi mới kêu taxi về nhà. Sau khi về đến nhà, đối với ánh mắt quantâm hỏi han của thím Lâm, cô cũng không giải thích gì, sắc mặt tái nhợtđi về phòng.
Nằm trên giường lớn mềm mại, giờ phút này cô mới thấy cả người mệt
Lịch Thư Hòa còn nhớ như in lần đầu tiên hai người gặp nhau, ngày đó cô đứng trên ban công tầng hai tưới hoa, thấy bố mình đang về đến đầu phố, bêncạnh còn có anh.
Một cái liếc mắt cô cũng biết đó là anh, dù cho từ trước đến nay họ chưa từng gặp mặt.
Bởi vì bố cô luôn luôn khen ngợi anh, lúc thì nói anh làm việc cẩn thận,lúc lại nói anh rất có trách nhiệm, bất kể là công việc gì, có khó khăncỡ nào chỉ cần vào tay anh là mọi thứ sẽ hoàn hảo. Bố cũng không quêntán dương anh mặc dù xuất thân nghèo khổ nhưng lại rất có chí tiến thủ.
Chính vì thế hình tượng anh ở trong lòng cô là một thanh niên nghèo vượt khó phấn đấu để thành công.
Mặc dù thái độ của anh đối với những người khác không được hòa nhã cho lắm, nhưng mà thiện cảm của bố cô đối với anh chẳng vì thế mà giảm bớt, thậm chí còn luôn miệng nói muốn tìm một anh con rể tài hoa như anh mới đáng tin cậy.
Mà chính cô lần đầu tiên gặp anh trong lòng cũng thầm thừa nhận như vậy.
Chỉ là không ngờ lần thứ hai họ gặp nhau lại ở trong bữa cơm gia đình do chính bố cô sắp đặt.
Trên bàn ăn, cô và anh ngồi đối diện nhau, cô xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên, hai tay để trên đùi nắm chặt lại vì quá hồi hộp.
Cô thì hồi hộp như vậy, nhưng ngược lại anh hoàn toàn bình tĩnh, không mảy may dao động. Mặc dù quần áo trên người rất sạch sẽ, nhưng ở chỗ tay áo vẫn nhìn ra được vài vết ố vàng.
Anh ngồi thẳng người, hai mắt nhìn chăm chú chiếc bát trước mặt.
Lịch Vọng Quốc nhìn hai người trẻ tuổi khẽ mỉm cười, đáy mắt hiện lên mộttia sáng nói: “Được rồi, trước khi ăn cơm mọi người làm quen một chút đã nhỉ? Thư Hòa, đây là tiểu Nghiêm làm việc trong nhà xưởng của chúng ta – Nghiêm Lập Cương, cậu ấy mới xuất ngũ không lâu, hiện tại ban ngày làmviệc ở đây, buổi tối làm ở sở nghiên cứu. Tiểu Nghiêm, con gái của tôichắc cũng không cần giới thiệu nữa chứ?”
Nghiêm Lập Cương gật đầu “Bình thường chú vẫn hay nhắc đến cô ấy, nên chắc cũng không cần giới thiệu nữa.”
Nghe hai người nói chuyện, Lịch Thư Hòa không kiềm được ngẩng đầu lên, hờndỗi liếc nhìn bố mình một cái, nói: “Bố ở ngoài nói xấu gì con đấy?”
Lịch Vọng Quốc nhìn con gái ngượng ngùng khoái trá cười ha ha: “Bố nào có nói gì đâu? Chỉ là khen thật thôi mà”.
Lịch Thư Hòa khuôn mặt đỏ bừng, xấu hổ không dám ngẩng đầu.
Không cần nghĩ cô cũng biết bố cô đã nói gì, khi còn nhỏ nghe xong cũng không hiểu gì, hiện tại những lời khen đó làm cô cảm thấy vô cùng ngượngngùng.
Hơn nữa hình như cô nhìn thấy trên mặt người đàn ông kia thoáng qua nét chế giễu có phải không nhỉ? Chắc là vậy lắm.
Nghiêm Lập Cương sắc mặt dịu dàng nhìn hai bố con trước mặt, toàn bộ chú ý đều đặt trên người cô gái kia.
Dáng vẻ cô xấu hổ cúi đầu, mắt ngân ngấn nước vì tức giận, làn da đỏ ửng làm cho anh không muốn dời mắt.
Ánh mắt của anh quá mức chăm chú khiến Lịch Thư Hòa có chút không được tựnhiên. Rốt cuộc không cùng bố mình tiếp tục đùa giỡn nữa.
Lịch Vọng Quốc liếc mắt nhìn hai người trẻ tuổi, tâm tình vô cùng tốt cảmthấy thức ăn trên bàn ngon hơn rất nhiều. “Được rồi, được rồi, vừa ănvừa nói chuyện.”
Lời của ông phá vỡ không khí mập mờ giữa Nghiêm Lập Cương và Lịch Thư Hòa,cũng khiến cho hai người bớt xấu hổ, ba người bắt đầu vừa ăn vừa tròchuyện.
Sau khi ăn xong, tiễn Nghiêm Lập Cương ra về, Lịch Vọng Quốc bảo con gái theo ông vào thư phòng.
Ông có vài điều muốn nói với con gái, tuy có chút đột ngột nhưng sớm muộn gì cũng phải nói.
“Thư Hòa, con thấy Nghiêm Lập Cương thế nào?” Lịch Vọng Quốc không quanh co lòng vòng trực tiếp đi vào vấn đề chính.
Lịch Thư Hòa cũng đoán bố cô sẽ hỏi vấn đề này, khuôn mặt ngượng ngùng hốthoảng hỏi lại: “Cái gì thế nào ạ? Sao bố lại hỏi con thế?”
Lịch Vọng Quốc nhìn cô con gái đơn thuần, mảnh mai của mình khẽ thở dài, vẫy tay ra hiệu cô ngồi xuống bên cạnh.
“Thư Hòa, có một số chuyện bố tưởng rằng phải rất lâu nữa mới đến, nhưng màthời gian trôi nhanh quá, bây giờ con cũng đã hai mươi tuổi rồi, bố cầnphải nhanh chóng sắp xếp một số chuyện.”
Nghe bố nói những lời giống như trăn trối, cô vô cùng hốt hoảng: “Bố, bố đang nói gì vậy?”
Lịch Vọng Quốc vỗ nhẹ đầu con gái, nói: “Từ khi mẹ con mất đến nay cũng đãhơn mười năm rồi, những việc đáng lẽ ra phải do mẹ con thu xếp, nhưng mà bất đắc dĩ một người đàn ông như bố lại phải nghĩ đến. Lập Cương đã làm việc cho công ty nhà mình gần một năm, trong thời gian này bố cũng đãquan sát cậu ta kỹ lưỡng, không thể không nói nó thực sự là một ngườitốt, một nhân tài hiếm có. Đối với bố, người như vậy mới đủ tư cách làmcon rể của bố, còn con? Con thấy thế nào?”
Lịch Thư Hòa có chút giật mình, không thể tin được mình mới hai mươi tuổi đã bị bố hỏi đến vấn đề đối tượng kết hôn này.
Cổ họng khô khốc, hai mắt mở to kinh ngạc nói: “Con? Con thấy cái gì ạ?”
Trong nháy mắt, hình ảnh đôi mắt lãnh đạm và đôi môi mím chặt của Nghiêm LậpCương chợt léo lên trong đầu cô, khiến cô càng bối rối.
Không phải chưa từng nhìn thấy ai đẹp trai hơn anh, nhưng không biết tại saolại chỉ có anh mới để lại cho cô ấn tượng sâu như vậy.
“Thấy cậu ta có đủ tư cách làm chồng con gái bảo bối của ta hay không?” Lịch Vọng Quốc cười trả lời.
Thực ra sau bữa ăn hôm nay ít nhiều ông có thể nhìn ra được cảm tình của hai đứa, nhưng mà loại sự tình này không phải ông nói có là có được, chínhvì thế ông mới muốn xác nhận đáp án từ chính miệng con gái nhà mình.
“Anh ấy…con…” Lắp bắp nửa ngày, cuối cùng thẹn quá hóa giận cô đứng lên:“Bố! Bố đang suy nghĩ cái gì vậy? Con còn chưa tốt nghiệp đâu! Bây giờnói cái này, không phải là quá sớm sao?”
Lịch Vọng Quốc không trả lời câu hỏi của con gái mà nghiêm túc hỏi tiếp:“Những cái này là việc nhỏ, con chỉ cần nói cho bố biết con cảm thấyNghiêm Lập Cương thế nào là được rồi. Thư Hòa, có một chuyện bố sẽ chỉhỏi một lần, cơ hội cũng chỉ có một lần thôi con.”
Cô sửng sốt, lần đầu tiên thấy bố mình tỏ ra nghiêm túc như vậy.
Nghiêm Lập Cương có tốt hay không? Vấn đề này tưởng là đơn giản nhưng mà lại chẳng hề đơn giản chút nào.
“Con không biết…” Cô lúng túng trả lời.
Lịch Vọng Quốc nhíu mày, đây không phải là trả lời cho có lệ hay sao: “Thư Hòa, bố nói này, cơ hội chỉ có một lần.”
Lịch Thư Hòa ngẩng đầu nhìn bố mình, hít một hơi thật sâu, trong mắt xuấthiện quyết tâm chưa từng có, “Con biết, bố nói đúng, anh ấy là một người đàn ông tốt, một người có trách nhiệm, có chí hướng lớn. Nhưng đây cũng không phải điều con quan tâm, chỉ là anh ấy đã để lại cho con một ấntượng rất sâu sắc. Nếu như trước mắt, cần có một người để con nguyện ýnắm tay đi hết cuộc đời, con nghĩ…con sẽ suy nghĩ đến anh ấy.” Nói xong, cô vội vã cúi đầu, khuôn mặt cũng trở lên đỏ ửng.
Trời ạ! Cô vừa mới nói cái gì vậy.
Cô nói như vậy có được coi là tỏ tình hay không đây? Cô lại có thể nói với bố mình rằng cô có tình cảm với một người đàn ông, thậm chí nguyện ýcùng người ta chung sống suốt đời nữa chứ.
Đối với đáp án của cô, Lịch Vọng Quốc cũng không nghĩ gì, dù sao ông cũngsẽ giám thị hai người bọn họ trong thời gian tìm hiểu, nghĩ vậy khóemiệng cười nhẹ nhàng, ông lại thận trọng hỏi thêm một lần nữa: “Vậy nếubố muốn gả con cho cậu ta, con có đồng ý không?”