Anh lại dừng vài giây rồi mới lên tiếng “Tiền còn đủ dùng ko? Nếu không đủ, anh sẽ bảo thư ký chuyển thêm tiền vào tài khoản của em nhé?”
Cô nắm chặt hai tay, cảm giác móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đau đớn,cố gắng giữ cho vẻ mặt của mình thật bình tĩnh, không để anh nhìn ra bất kì dấu vết thương tâm nào.
Bắt đầu từ khi nào hai người bọn họ nói chuyện với nhau lại ít ỏi đến đáng thương như vậy?
Hình như tất cả những gì anh nói với cô ngoại trừ dặn dò cô không được tranh làm cùng người giúp việc, thì cũng chỉ hỏi cô ăn cơm chưa, ngày hôm nay như thế nào, có đủ tiền dùng hay không.
“Được rồi, em muốn nói là…” Cô cắn môi dưới giải thích “anh đừng trách thímLâm, lúc đó thím ấy ở dưới bếp chuẩn bị cơm, căn bản không biết em tựmình dọn dẹp mấy thứ kia.”
“Anh trả tiền cho bọn họ là muốn bọn họ chăm sóc em, không muốn em vất vảthêm lần nữa, đây cũng là yêu cầu duy nhất của anh. Nếu như bọn họ mộtchút chuyện cỏn con này cũng không làm được, anh nghĩ anh có thể đổingười được rồi.”
Lúc nói chuyện vẻ mặt anh nghiêm túc, giọng nói lạnh lùng lại mang theochút châm chọc, càng làm cho cô cảm thấy sợ hãi, không hoài nghi gì nữa, lời anh nói hoàn toàn là thật.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhất thời trắng xanh, mi mắt rũ xuống, cô muốn giải thích thay người giúp việc vài câu, lại không nghĩ đến chỉ vài câu nóilàm sao có thể thuyết phục được người đàn ông cố chấp này.
Nghiêm Lập Cương nói xong, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đột nhiên trở lêntái nhợt, nhận ra lời nói của mình hù dọa đến cô. Với tính cách vốn cứng rắn, lạnh nhạt của anh nhất thời không biết làm thế nào để hóa giải bầu không khí nặng nề này, chỉ có thể để sự trầm mặc lặng lẽ tràn lan giữahai người.
“Anh đi thay quần áo đã.” Cuối cùng anh lên tiếng trước đánh vỡ sự trầm mặc, nhưng chỉ là thay mình tìm một cái cớ rời đi mà thôi. Thực ra, anh rấtmuốn cùng cô nói chuyện thêm nữa, nhưng thật không biết làm thế nào đểlấy lòng cô, không biết nói gì để cô vui vẻ.
Vì vậy sau khi nói xong, anh thậm chí không dám nhìn thẳng cô, liền quayđầu đi về phía phòng của bọn họ, để lại cô một mình luống cuống đứng tại chỗ.
Lịch Thư Hòa đột nhiên cảm thấy viền mắt hơi ướt, một cảm giác ấm ức khôngnói thành lời chiếm giữ ở trong lòng, nhịn không được đưa hai tay ôm lấy bờ vai mình, cố gắng tạo một chút cảm giác ấm áp.
Cô đã từng sống trong căn phòng chật hẹp nhưng cũng không cảm thấy khóchịu, vậy mà giờ đây tại sao căn nhà rộng lớn này ngược lại làm cho côcảm thấy trống trải, ngột ngạt đến thế.
Lịch Thư Hòa cầm trong tay một tờ giấy, bên trên có ghi địa chỉ công ty củaNghiêm Lập Cương, tay kia cầm một chiếc túi xách bên trong là đồ ăn tựtay cô làm. Nhìn đi nhìn lại địa chỉ kia vài lần cô mới bước vào tòa nhà sang trọng cao vυ"t trước mắt.
Một năm trước công ty của anh đã chuyển đến nơi này, hôm nay là lần đầu tiên cô đặt chân đến đây.
Lễ tân nhận ra cô nên nhiệt tình giúp cô bấm thang máy lên tầng trên, chờcô vào thang máy liền gọi điện thoại thông báo với thư ký, tránh việcthư kí mới tới không biết bà chủ mà không cho vào.
Cho nên lúc Lịch Thư Hòa lên đến tầng cao nhất đã thấy cô thư kí nhỏ đứngchờ ở cửa thang máy: “Phu nhân, mời cô đến phòng khách nghỉ ngơi trước.Chủ tịch đang ở trong phòng hội nghị, khoảng nửa tiếng sau cuộc họp kếtthúc sẽ đến tìm cô.”
“Tôi chờ ở đây là được rồi, cô có việc gì thì đi làm đi.” Có chút mất tựnhiên ngồi xuống sofa, Lịch Thư Hòa không muốn thư kí lúng túng trướcmặt mình bèn lên tiếng.
Thư kí áy náy cười cười rồi đi ra ngoài.
Lịch Thư Hòa nắm chặt túi xách trong tay, nhìn ngó xung quanh, trong phòngtrang trí đơn giản và ấm áp, nhưng trong lòng cô lại có chút thấp thỏmkhông yên.
Nghe nói gần đây Lập Cương bởi vì quá bận rộn nên mấy ngày liên tục đều ănuống qua loa, cô vốn định bảo thím Lâm chuẩn bị mấy món ngon rồi gọi tài xế đến cầm về cho anh, nhưng cuối cùng cô tự tay chuẩn bị đồ ăn rồimang đến công ty nhân tiện xem anh thế nào.
Nghĩ đến đây, cô nhịn không được nở nụ cười khổ.
Có vợ chồng nhà ai giống vợ chồng nhà cô không, rõ ràng cùng chung sốngdưới một mái nhà, vậy mà một ngày nói chuyện với nhau nhiều nhất cũngkhông đến mười câu. Rõ ràng gần như thế, nhưng cảm giác lại như xa cáchtận chân trời vậy.
Gạt bỏ những suy nghĩ không vui, cô chợt nhớ tới mình một đường đi thẳngtới đây, trên mặt hình như có ít bụi bẩn bèn đứng lên định vào phòng vệsinh sửa sang lại một chút.
Mới ra khỏi phòng khách không bao xa, cô chợt nghe thấy giọng nói của haicô gái từ chỗ rẽ hành lang truyền đến, cô dừng bước, nín thở lắng nghecuộc đối thoại của họ.
Giọng nói của họ đối với cô coi như quen thuộc, một là của cô thư kí nhỏ vừamới đón tiếp cô, một là trợ lý của Nghiêm Lập Cương – Tần Tang, cũng làđàn em của anh trong trường đại học.
“Chị Tần, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy phu nhân chủ tịch, thực sự là rất đẹp, hình như còn trẻ hơn em rất nhiều nữa.”
Tần Tang hừ lạnh một tiếng, giọng nói khinh thường vang lên: “Tuổi trẻ xinh đẹp thì có tác dụng gì? Chuyện gì cũng không làm được, so với bình hoacó khác gì nhau đâu.”
Cô thư kí nhỏ không nghĩ tới một câu khen ngợi của mình lại nhận được câutrả lời như vậy, không khỏi khẩn trương nói: “Chị Tần, tại sao lại nóichủ tịch phu nhân như vậy? Em thấy chị ấy cũng rất được nha.”
“Rất được? Em gái, em ấy, nhìn người vẫn còn non lắm. Nhìn cái bình hoa kiachị thật không hiểu nổi tại sao trước đây học trưởng lại kết hôn cùng cô ta?”
“Nếu như nói dùng của hồi môn để giúp đỡ còn nghe được, đằng này lúc cô tagả vào nhà anh ấy một món hồi môn cũng chẳng có, không giúp đỡ được gì,hơn nữa cô ta lại chẳng tài giỏi, cùng học trưởng kết hôn thật không còn gì để nói.”
“Trước đây chị có qua nhà bọn họ, cả buổi tối học trưởng cùng chị nói chuyện,nói với cô ta không đến năm câu, điều đó nói lên cái gì em biết không?”
Thư kí nhỏ ngây ngốc hỏi ngược lại: “Điều đó nói lên cái gì?”
“Chứng tỏ hai vợ chồng nhà này bình thường chẳng có gì để nói với nhau, cùnglắm chỉ là có nhiều hơn một tờ giấy hôn thú, trên thực tế lại giống nhưhai người bạn thuê chung phòng, có hiểu không?”
Thư kí nhỏ gật gật đầu, nhưng trong lòng lại có chút không thể gật bừa, bèn nói ra suy nghĩ của chính mình: “Nhưng mà mặc kệ nói như thế nào, phunhân đối với chủ tịch cũng rất tốt nha. Ít nhất ngày hôm nay còn giúpanh ấy mang đồ ăn ngon tới.” Nếu như bạn trai cô mà cũng nguyện ý mangđồ ăn ngon đến cho cô, vậy cô nhất định sẽ rất vui vẻ.
Tần Tang cười lạnh một tiếng: “Nói đến lại thấy phiền. Trước đây cô ta đềubảo tài xế về nhà lấy mang đến công ty, hiện tại lại tự mình mang đến,cũng không nghĩ xem thời gian buổi trưa học trưởng thường đi ra ngoàitiếp khách hàng, đồ ăn mang đến không biết là vứt đi chỗ nào rồi. Thậtlà phiền toái!”
“Haizz, nếu không phải học trưởng bảo chị đừng nói ra, thì chị đã sớm nói vớicô ta rồi, đã không giúp được gì lại còn làm vướng tay vướng chân thêm.”
Thư kí nhỏ trầm mặc không nói gì.
Lịch Thư Hòa nghe không sót một câu cuộc nói chuyện của hai người, thoángchốc chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt, theo bản năng đi tới trước thangmáy, sau đó không tiếng động xuống lầu.
Giờ phút này cô chỉ muốn bịt hai lỗ tai của mình lại, nhanh chóng rời khỏichỗ này, cho dù đi đến nơi nào cũng được, cô không muốn ở lại đây thêmmột phút nào nữa, bởi vì cô sợ sẽ nhìn thấy vẻ mặt thừa nhận những lờinói kia của chồng mình.
Cô sợ, sợ những lời của Tần Tang thực sự đúng với những gì cô suy đoán và luôn giấu kín – thực ra anh không hề cần cô.
Cô rời đi quá nhanh, cho nên không thể nghe thấy giọng đàn ông nghiêm nghị xen vào giữa cuộc nói chuyện của hai người kia. Nghiêm Lập Cương mộtthân tây trang màu đen bắt mắt, khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện làm chohai người đang mải say sưa nói chuyện giật mình.
“Đừng để tôi nghe thấy những phỏng đoán thiếu căn cứ đó một lần nữa, nếukhông đừng trách tôi vô tình, vị trí của hai người cũng có không ítngười muốn làm đâu.” Anh đi qua hai người, không quan tâm đến sắc mặttái nhợt của họ, anh chỉ muốn biết, vợ yêu có phải vẫn đang chờ anh haykhông?