Im lặng ngồi trên ghế sofa, Lịch Thư Hòa nhìn phòng khách rộng lớn vàngười giúp việc đang bận rộn trong bếp, nhận ra bản thân mình chẳng cóviệc gì để làm.
Cô buồn chán đứng dậy, tầm mắt rơi trên mặt bàn sát của sổ, cô vừa cắm hoa xong chưa kịp thu dọn mấy thứ bừa bộn. Liếc thấy người giúp việc đangbận rộn, cô định sẽ đi dọn dẹp một chút.
Dùng hoa hồng làm điểm nhấn, cô cắt tỉa hết lá và gai nhọn ở phần dưới,trang trí xung quanh vài đoạn cành vừa cắt ra. Cắm hoa xong, người giúpviệc vội vàng kéo cô sang ngồi một bên nói khi nào hết bận sẽ lập lứcthu dọn ngay.
Cô bỗng cảm thấy buồn cười, mấy thứ đồ linh tinh đó chỉ cần lấy giấy báobọc lại cho vào túi ni lông rồi mang ra ngoài vứt, nào có nguy hiểm nhưlời người giúp việc nói đâu. Thực ra bản thân cô cũng có thể làm được,không hiểu chồng cô đã dặn dò người giúp việc như thế nào mà coi cô nhưmột người yếu đuối không làm được chuyện gì vậy.
Cô cẩn thận dọn dẹp đống hỗn loạn trên mặt bàn, chăm chú đến mức khôngnghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông đi vào phòng khách.
“Em đang làm gì vậy?” Giọng đàn ông không vui ẩn chứa một chút tức giận vang lên.
Lịch Thư Hòa giật mình hoảng sợ, vội vàng buông đồ vật ở trong tay ra, không cẩn thận bị gai hoa hồng đâm vào lòng bàn tay.
Cô khẽ cau mày, sau đó quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của NghiêmLập Cương, giống như một đứa trẻ phạm lỗi chỉ biết cúi đầu cắn môi, côthấp giọng giải thích: “Em không làm gì cả. Vừa cắm hoa xong, tiện taythu dọn một chút thôi…”
Nghiêm Lập Cương nhíu máy, ngắt lời cô: “Em biết anh không nói tới chuyện đó,anh hỏi tại sao em phải thu dọn mấy thứ này? Thím Lâm đâu? Tiểu Nguyệtđâu? Người đâu hết cả rồi?”
Anh bỏ tiền thuê người giúp việc để cô không phải tự mình làm những việcnày, chỉ cần mỗi ngày ngoan ngoãn ngồi ở nhà đợi anh là được rồi.
Ban đầu anh định ngày ngày đưa cô đến công ty, muốn cô lúc nào cũng ở trong tầm mắt của anh, nhưng vì cô không thích không khí ở đó cho nên anhđành phải để cô ở nhà một mình.
“Thím Lâm đang nấu cơm, Tiểu Nguyệt đang giặt chăn mền và quần áo.” Lịch ThưHòa vẻ mặt bất đắc dĩ trả lời anh. Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của thímLâm đang đứng ở cửa phòng bếp, cô không nhịn được kéo ống tay áo của anh “Đừng như vậy, cũng không phải chuyện gì to tát.”
Anh nhìn cô, ngữ điệu không nóng không lạnh, từ từ nói “Anh thuê họ là muốn họ sắp xếp mọi việc trong nhà chu đáo để em được nghỉ ngơi thật tốt,cho nên những lý do đó anh không chấp nhận.”
Nghỉ ngơi? Lịch Thư Hòa nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười, cô vốn dĩ khôngcần nghỉ ngơi, thời gian nghỉ ngơi của cô đã quá nhiều rồi.
“Lập Cương, hàng ngày ở nhà em đều không có việc gì làm, không cần nghỉ ngơi. Huống chi đây chỉ là một chút chuyện nhỏ…”
“Được rồi, chuyện này anh sẽ xử lý, những thứ này trước tiên cứ bỏ xuống đã,chờ thím Lâm xong việc sẽ dọn.” Nghiêm Lập Cương biết cô hay mềm lòng,nên không để cô nói hết câu đã ngắt lời.
Anh liếc mắt một cái, thím Lâm đang nơm nớp lo sợ đứng một bên lập tức đi tới.
“Chờ tôi nấu cơm xong sẽ thu dọn ngay, cô chủ cứ lên lầu nghỉ ngơi trướcđi.” Thím Lâm vội vàng nói. Thực ra, lượng công việc trong gia đình nàycũng không nhiều, nhưng mà cậu chủ không phải là người dễ tính, mỗi lầnnói chuyện với cậu ta, bà và Tiểu Nguyệt đều cảm thấy vô cùng áp lực.
Lịch Thư Hòa đang định nói thêm, nhưng nhìn vào ánh mắt khẩn cầu của thímLâm, cuối cùng cô khẽ thở dài, lời muốn nói cũng chỉ có thể nuốt trở về.
Ở trong ngôi nhà này dường như cô không có nhiều quyền phát ngôn, nhất là việc nữ công gia chánh, chồng cô và người giúp việc đều không cho côđộng tay vào.
“Được, em đi nghỉ ngơi một chút.” Đây chẳng phải lần đầu tiên cô nhượng bộ. Cô lại thở dài, nhìn chồng với ánh mắt chờ đợi, nói “Một chút nữa chúng ta nói chuyện nhé?”
Nghe vậy, lập tức khuôn mặt Nghiêm Lập Cương trở lên cứng ngắc, nhưng anh vẫn gật đầu.
Lịch Thư Hòa là một người phụ nữ rất nhạy cảm, cô đương nhiên có thể nhận ra vẻ mặt mất tự nhiên và dáng vẻ gấp gáp muốn rời đi của chồng mình,trong lòng dấy lên một chút khổ sở và bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn khôngnói gì xoay người lên lầu.
Nhưng cô không biết rằng lúc cô xoay người bước lên lầu, ánh mắt anh nhìntheo vô cùng dịu dàng, chỉ là sau khi bóng dáng cô biến mất ở hành lang, vẻ mặt nhu hòa lập tức tan biến.
Hắn quay đầu, nhìn thím Lâm vốn dĩ đã thở phào nhẹ nhõm đứng một bên,nghiêm khắc chất vấn:”Tôi chẳng phải đã nói rồi sao, mọi việc trong nhàđừng để cô chủ tự mình làm? Nếu như sau này còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ chấm dứt hợp đồng với công ty các người, thay người làm khác.”
Thím Lâm cúi thấp đầu không dám lên tiếng giải thích, cho đến khi người đànông toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo này nói xong đi lên lầu, bóng anhkhuất sau hành lang, bà mới dám thở hắt ra.
Aiza, thời buổi bây giờ muốn kiếm chút tiền cũng thật không dễ dàng gì.
Nghiêm Lập Cương lên tầng hai, đó là không gian sinh hoạt riêng của vợ chồnghọ, nhìn thấy trên ghế sofa trong phòng khách nhỏ là dáng vẻ mềm mại,yếu ớt của vợ mình đang ở đối diện.
Anh hơi híp mắt lại, có chút hoảng hốt, hình ảnh như vậy khiến anh nhớ đếnđoạn quá khứ nhiều năm về trước với rất nhiều kỉ niệm.
Lần đầu tiên gặp mặt, cô đứng ở ban công tầng hai chăm sóc hoa, mặt trờichiếu rọi thân ảnh của cô, cô tươi cười trong sáng, ngây thơ như vậy.
Khi đó anh chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp đại học, một anh chàng nghèo kiết xác với hai bàn tay trắng, đối với cô công chúa nhỏ của ông chủmình chỉ có thể ngưỡng mộ, trừ lần đó ra, anh không dám nghĩ quá xa vời.
Nhưng hai năm sau, sau khi dùng điều kiện trao đổi, cô trở thành vợ của anh,so với tên tiểu tử nghèo ngày trước lúc này cuộc sống của anh đã tốt hơn nhiều, trong công ty cũng có chút danh tiếng, không phải kiếm được rấtnhiều tiền, nhưng cũng coi như có tương lai.
Thời gian đầu sau khi kết hôn, mỗi ngày anh đều bận rộn đến khuya mới trở về nhà, khi đó hai vợ chồng bọn họ chen chúc trong một gian phòng chật hẹp không đến 20m2, không có người giúp việc, mọi việc trong nhà đều đếntay một mình cô.
Trong khoảng thời gian đó, anh lần đầu tiên biết được thì ra cô gái nhìn quacó vẻ nhu nhược, yếu đuối này lại cứng cỏi như vậy, cho tới bây giờ côcũng không hề kêu ca phàn nàn, mỗi tối đều yên lặng chờ đợi anh trở về.
Cô không biết, thực ra anh hiểu được sự vất vả của cô, mỗi ngày nhìn thầnsắc mệt mỏi và lòng bàn tay dần trở lên thô ráp đó anh đều cảm thấy rấtđau lòng.
Mỗi buổi tối, nhìn cô vẻ mặt nhu hòa say ngủ dưới ánh đèn, anh luôn tự nóivới chính mình, chờ anh thành đạt nhất định sẽ không để cô phải làm bấtcứ việc gì, sẽ làm cho cô trở thành một nàng công chúa hạnh phúc nhấttrên đời, giống như lần đầu tiên bọn họ gặp mặt vậy.
Lịch Thư Hòa nghe thấy tiếng bước chân, nhất thời không muốn quay đầu lại,không nghĩ đến người đàn ông kia cũng như vậy, một câu cũng không nói,cứ im lặng đứng sau lưng cô, dường như chờ cô chủ động lên tiếng.
Rốt cuộc cô xoay người, nhìn người đàn ông đứng trước mặt, tim vẫn không nhịn được đập nhanh hơn.
Anh mặc bộ tây trang màu đậm do cô tỉ mỉ lựa chọn, bên trong mặc một chiếcáo sơ mi màu trắng điểm đường viền màu bạc, tôn lên dáng người cao ngất, ngũ quan thâm thúy, sống mũi cao thẳng, làn môi mỏng, hai mắt dài hẹp,lông mày rậm, gương mặt toát lên vẻ nghiêm nghị, không giận mà uy.
Người đàn ông cô yêu say đắm, tưởng rằng sẽ mãi mãi sống bên anh đến trọnđời, theo thời gian năm này qua năm khác công ty anh ngày một mở rộng,giữa hai người dường như lại có chút bất đồng.
Thấy anh vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, cũng không nói một lời, cô mấp máy môi, ở trong lòng không khỏi thở dài.
“Anh không có gì muốn nói với em sao?”
Cô lên tiếng khiến anh giật mình, lông mày nhíu chặt, hai giây sau không nặng không nhẹ hỏi một câu: “Ngày hôm nay thế nào?”
“Rất tốt.” Cô bất đắc dĩ trả lời, hai mắt nhìn chằm chằm vào anh “Ngoại trừ cái này còn gì nữa không?”