Chương 13:Thế Giới I: Giáo Chủ Ma Giáo(13)

Tác giả :A Cương Kỷ Sự

Edit: Yue

Hư Trần cúi đầu xuống, “Ừm.”

Bạch Ninh quay người đi về phía trước,đột nhiên Hư Trần đột nhiên kéo tay cậu lại. Cậu nghi hoặc nhìn Hư Trần: “Có chuyện gì?”

“Tiểu tăng không thể cùng ngươi đi phân đàn Ma Giáo được.”

Bạch Ninh nhướng mày cười một tiếng: “Ngươi không độ hóa ta.”

Hư Trần cúi đầu xuống,cảm thấy trong lòng đột nhiên đau nhói “Tiểu tăng tu hành vẫn chưa đến nơi đến chốn, căn bản độ hóa không được Bạch thí chủ ngươi.”

Bạch Ninh: “Cho nên?”

Hư Trần vẫn như cũ cúi đầu, không dám nhìn thẳng Bạch Ninh, ngực truyền đến từng đợt đau nhức, vậy mà làm hắn thiếu chút nữa không thể thở được, “Cho nên tiểu tăng muốn về chùa tiếp tục tu hành,sau này cũng không có ý định lại xuất chùa.”

“Tùy ngươi vậy!” Bạch Ninh không thèm để ý nói.

Hư Trần đột nhiên siết chặt tay cậu, ngẩng đầu nghiêm túc cẩn thận nhìn cậu thật kỹ, sau đó buông ra.

Bước chân lớn hơn, vượt qua Bạch Ninh đội mưa về khách điếm.

A Thất: “Đây là chuyện gì xảy ra?”

Bạch Ninh nhíu mày, “Hắn đã hiểu rõ tình cảm của mình.”

A Thất: “Sao lại đột nhiên thông suốt rồi? Xong rồi, nếu hắn đi rồi, giá trị tín nhiệm và giá trị trung khuyển làm sao bây giờ, hai cái trị số này vẫn luôn kẹt ở 62 điểm, đều không tăng một chút nào!.”

Bạch Ninh: “Ta sẽ không để cho Hư Trần đi vào Lê Giáo, cho nên sớm muộn gì cũng phải tách ra, hiện tại chỉ là sớm một chút mà thôi.”

A Thất: “Cái này có thể giống nhau sao?”

A Thất vẫn luôn ở bên tai Bạch Ninh nói chuyện, để Bạch Ninh lưu lại Hư Trần nhưng mà Bạch Ninh thật giống như không nghe không được nó nói,mặc kệ nó luôn.

Tuy rằng A Thất là vì muốn Bạch Ninh nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng Bạch Ninh cũng có ý nghĩ của cậu.

Trong tình huống trước mắt mà nói, Hư Trần đã hiểu rõ tình cảm của mình, hắn hiện tại nhất định khóa chặt trái tim, không cho Bạch Ninh tiếp tục chiếm lấy trái tim của hắn , cho nên coi như hắn ở lại, giá trị tình cảm cũng sẽ không tăng lên bao nhiêu, còn không bằng tách ra, sau này tìm cơ hội đoàn tụ.

Vả lại trước đó rất lâu Bạch Ninh cũng đã chuẩn bị kỹ càng, cậu hiểu rất rõ Hư Trần người này, cậu biết khi Hư Trần phát hiện tình cảm của mình, nhất định sẽ lùi bước, nếu đã biết,cậu làm sao có thể không chuẩn bị sẵn sàng chứ?

Mặc dù như vậy, Bạch Ninh nhưng không có tự mãn bởi vì từ rất lâu trước đây cậu đã không thể cảm nhận được vui sướиɠ là cái gì. Đối với Bạch Ninh hiện tại mà nói,Hư Trần chỉ là một cái nhiệm vụ, thậm chí cậu có chút hận người này.

Ban đêm,sau khi về khách điếm Hư Trần một đêm chưa ngủ, chỉ cần vừa nghĩ tới sẽ cùng Bạch Ninh tách ra, hắn đã cảm thấy đau lòng, chẳng qua cái này là lựa chọn của chính bản thân hắn, hắn sẽ không hối hận.

Sáng sớm rời giường, Hư Trần theo thói quen đi gõ cửa phòng Bạch Ninh, gõ nửa ngày đều không ai trả lời, tiểu nhị nhìn thấy mới nói với hắn:

“Tiểu sư phó, khách nhân của gian phòng này đã rời đi rồi!.”

Rời đi rồi?

Hư Trần có chút hoảng hốt, cứ như vậy rời đi rồi?

Hắn lảo đảo một chút,cảm thấy tim mình dường như trống rỗng.

“Chẳng qua khách nhân của gian phòng kia vừa đi không lâu, ta đang định đến quét dọn gian phòng này đó!”

Hư Trần: “Vừa đi?”

“Đúng a!” tiểu nhị nói xong cũng vào phòng.

Bạch Ninh vừa đi không lâu, nếu là hắn hiện tại xuất phát, là có thể đuổi kịp Bạch Ninh, nhưng là hắn tại sao phải đuổi theo Bạch Ninh, đuổi kịp thì phải làm thế nào đây.

Từ nay về sau, hắn không thể lại gặp mặt Bạch Ninh, gặp mặt bọn họ cũng ở hai phe đối lập.Nghĩ đến đây tim hắn càng đau hơn, chắc chắn tình cảm của hắn dành cho Bạch Ninh khác hẳn với bạn bè. Đó là một loại tình cảm mà hắn không thể chạm vào.

“Tiểu sư phó, ngươi có quen khách nhân gian phòng này hay không?hắn quên đồ.”

Giọng tiểu nhị truyền tới, Hư Trần nhìn lại, phát hiện trong tay tiểu nhị cầm một quyển sách, là Bạch Ninh hai ngày trước mua lúc đi đường,Bạch Ninh liền lật xem trên xe lừa.

Thân thể của hắn nhanh hơn não, trực tiếp cầm lấy cuốn sách kia nói: “Ta biết hắn, thứ này là hắn mua vào hai ngày trước, hiện tại ta sẽ đưa cho hắn.”

Vừa dứt lời hắn cũng không đợi tiểu nhị trả lời liền như một trận gió mà chạy đi.

Tiểu nhị sững sốt hồi lâu, mới gãi gãi đầu, tự nhủ: “Chạy nhanh như vậy làm gì?ngươi đuổi kịp vị khách nhân kia sao?hắn là cưỡi ngựa mà đi a!”

Tiểu nhị ca lo lắng là chính xác,sau khi Hư Trần thăm dò được đường Bạch Ninh sẽ đi, vẫn luôn dùng khinh công đi đường.

Nhưng mà qua nửa ngày, Hư Trần vẫn là không thấy cái bóng của Bạch Ninh.

Hắn muốn gặp lại Bạch Ninh, sau đó sẽ không bao giờ gặp lại Bạch Ninh nữa, một khi đã có ý nghĩ này,hắn không thể buông tha cho việc gặp lại Bạch Ninh.

Hư Trần cuối cùng cũng nhìn thấy Bạch Ninh, khi nhìn thấy Bạch Ninh, Bạch Ninh đang ở bên một dòng suối rửa tay.

Lần này gặp mặt, là Bạch Ninh không ngờ tới.

Ánh mắt cậu nhìn Hư Trần hơi nghi hoặc , dựa theo tính cách của người này, hắn là tuyệt đối sẽ không chủ động cùng cậu gặp mặt.

Trừ phi có chuyện gì!

Quả nhiên Hư Trần lấy ra một quyển sách đưa cho cậu nói:

“Quyển sách này là của Bạch thí chủ ngươi sao?”

Bạch Ninh nhìn quyển sách này, phụt một tiếng bật cười:

“Quyển sách này là cho ngươi.” Nhưng mà cậu biết với tính cách của Hư Trần, nhất định sẽ không cần quyển sách này, cho nên mới cố ý để lại trong phòng.

Chỉ là không nghĩ tới Hư Trần vậy mà vì quyển sách này,lại chạy một chuyến như vậy.

“Cho ta?”

Hư Trần không xác định mà hỏi.

Bạch Ninh gật đầu: “Ừm.”

Hư Trần cầm quyển sách này, có chút không biết làm sao, chẳng qua rất nhanh hắn giống như là nghĩ đến cái gì, đối Bạch Ninh nói: “Thật xin lỗi, tiểu tăng và Bạch thí chủ lập trường khác biệt, không thể nhận đồ của Bạch thí chủ.”

Quả nhiên!

Bạch Ninh không có một chút ngoài ý muốn nào, cũng không muốn nói nhảm với hắn, trực tiếp cầm sách hắn đưa tới, tiện tay ném xuống dòng suối nhỏ, “Đã không cần thì cứ việc ném đi!”

Sau khi Hư Trần ngây ra,thì trực tiếp nhảy vào dòng suối nhỏ đem sách vớt lên.(y chan bị bệnh÷_÷)

Hắn hành động đúng lúc, sách chưa hoàn toàn bị ướt, trong lòng có chút cảm kích, liền vận nội lực đem sách hong khô.

Bạch Ninh không nghĩ tới hắn sẽ đi vớt sách, trên mặt không có biểu tình gì, trong lòng lại đang châm chọc không thôi, đã không cần, còn vớt lên làm gì?(°▽°)/

Người quả nhiên đều thích thứ rẻ tiền!

“Ngươi còn có chuyện gì không? Không có việc gì thì ta đi.”

Hư Trần trong lòng bởi vì nhìn thấy Bạch Ninh mà sinh ra vui sướиɠ biến mất không còn, hắn miễn cưỡng lên tinh thần, không để Bạch Ninh nhìn ra mình không bình thường, “Khoảng thời gian này, đa tạ Bạch thí chủ chiếu cố.”

Khoảng thời gian này ở chung chủng Bạch Ninh,Bạch Ninh bị thương cần hắn chiếu cố,nhưng trên thực tế là Bạch Ninh chiếu cố hắn,thậm chí còn dạy hắn không ít thứ.

Bạch Ninh cười cười, “Không cần cảm tạ gì, ngươi không phải cũng chiếu cố ta sao.”

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Bạch Ninh,tâm Hư Trần lại là tê rần: “Tiểu tăng mặc dù không có tư cách yêu cầu Bạch thí chủ làm chuyện gì, nhưng là vẫn hi vọng Bạch thí chủ về sau đừng nên lạm sát kẻ vô tội, làm hại chuyện giang hồ.”

Bạch Ninh nghiêm túc nhìn hắn một cái, ý cười càng đậm: “Được thôi! ta đáp ứng ngươi.”

Hư Trần sững sốt, hắn không nghĩ tới Bạch Ninh vậy mà lại đáp ứng, nhưng là hắn lại cao hứng không nổi.

“Đa tạ Bạch . . .” Hư Trần lời còn chưa nói hết, Bạch Ninh lại nói tiếp:

“Nhưng lấy làm điều kiện, ngươi cũng phải đáp ứng ta một chuyện.”

Hư Trần: “Chuyện gì?”

Bạch Ninh thu hồi nụ cười, chăm chú nhìn vào mắt Hư Trần, sau đó không báo trước thứ gì đột nhiên tới gần hắn, hôn lên môi của hắn, lần này là thật sự hôn, không phải ngoài ý muốn, là một nụ hôn hàng thật giá thật.

Bạch Ninh hôn từ cạn tới sâu, công thành đoạt đất, đem Hư Trần triệt để đánh tan, để hô hấp của hắn bất ổn, để suy nghĩ của hắn hỗn loạn.

Hư Trần lại cũng không biết cái gì là lập trường, cái gì là chính tà, hắn chỉ biết hắn muốn ôm người này, hắn muốn ôm Bạch Ninh.

Nghĩ vậy cũng làm như vậy, hắn ôm lấy Bạch Ninh, giống như điên như cuồng mà hôn trả lại Bạch Ninh, nhiều lần liếʍ láp, nhiều lần mυ"ŧ vào, môi Bạch Ninh tựa như là mỹ vị ngon nhất thế gian, để hắn trầm mê hôn, không thể tự kềm chế.

Đột nhiên, Bạch Ninh đẩy hắn ra.

Bạch Ninh hô hấp gấp gáp, mang trên mặt đỏ ửng, mắt cũng có chút ướŧ áŧ,Bạch Ninh như vậy Hư Trần từ trước tới nay chưa từng gặp qua.

Thật là đẹp,dáng dấp của Bạch Ninh thật là xinh đẹp!

Hắn không biết nên hình dung Bạch Ninh như thế nào, hắn chỉ biết Bạch Ninh nhìn rất đẹp.

Bạch Ninh đột nhiên nở nụ cười, “Tiểu hòa thượng, ta muốn ngươi đáp ứng ta, vĩnh viễn không nên quên ta!.”

Vĩnh viễn không nên quên Bạch Ninh.

Hư Trần toàn thân lạnh lẽo, hắn vừa rồi đang làm cái gì, rõ ràng trước đó đã quyết định, không muốn thấy Bạch Ninh, muốn nghĩ trăm phương ngàn kế quên đi Bạch Ninh.

Thế nhưng hắn vừa mới làm cái gì?

Mà Bạch Ninh lại vì cái gì lại yêu cầu hắn như thế?

“Vĩnh viễn không nên quên ngươi?” Hư Trần không chắc mà hỏi.

Bạch Ninh gật đầu: “Đúng! Vĩnh viễn không nên quên ta.” Cậu nói dứt lời, không đợi Hư Trần trả lời, liền cưỡi lên ngựa rời đi.

Động tác cậu rất nhanh, không có chút dây dưa dài dòng nào cũng không có chút nào lưu luyến, giống như Hư Trần là cái người râu ria không đáng kể, thế nhưng là cậu lại yêu cầu Hư Trần vĩnh viễn không nên quên cậu.

“Ta không đáp ứng, ta sẽ quên ngươi.”thân ảnh Bạch Ninh đã biến mất, Hư Trần nhưng như cũ nhìn phương hướng cậu rời đi lẩm bẩm.

A Thất: “Aizz!”

Bạch Ninh: “. . .”

A Thất: “Tui còn tưởng rằng lần này có thể tăng tới 90, dù sao đây là đầu tiên các cậu chính thức thân thiết.”

Bạch Ninh: “. . .”

A Thất: “Kết quả tăng là tăng đi lên, nhưng là lại rơi trở về, vẫn là 85!”

Bạch Ninh: “Ồ!.”

A Thất: “Ký chủ, tui thật khó chịu, cậu không biết đâu, tui nhìn cậu hôn hắn, tui cho rằng cậu chuẩn bị phát triển thêm một bước, đồ tui cũng đều đã chuẩn bị kỹ càng.”(hhaha)

Bạch Ninh: “Thứ gì?”

A Thất: “. . .” Đột nhiên không dám nói làm sao bây giờ?

Bạch Ninh: “Yên tâm, mặc kệ ngươi chuẩn bị thứ gì, đều cần dùng đến.”

A Thất: “Thật à!”

Bạch Ninh: “Đúng vậy a, ngươi không phải ở đây sao? Cho ngươi dùng là được.”

A Thất: “(tự động hồi phục) đối phương không muốn nói chuyện với ngươi, cũng hướng ngươi ném một đống ××.”(ai cũng bt là j r á he)

Tác giả có lời muốn nói: gần đây trầm mê vương giả vinh quang bên trong không cách nào tự kềm chế, làm thế nào a (TT)

⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻𝓉𝓪₋𝓵𝓪₋𝓭𝓾𝓸𝓷𝓰₋𝓹𝓱𝓪𝓷₋𝓬𝓪𝓬𝓱⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻