Chương 12:Thế Giới I: Giáo Chủ Ma Giáo(12)

Chương 12: Cái kia đẹp dính Ma Giáo giáo chủ Tác giả :A Cương Kỷ Sự

Edit: Yue

Sau khi Bạch Ninh vừa nói xong,thì có người gõ cửa,sau khi được Bạch Ninh cho phép thì đi vào hai nam nhân một lớn một nhỏ.Nam nhân lớn tuổi hơn cùng Bạch Ninh nói mấy câu, liền mỉm cười rời đi,mà nam tử tre tuổi kia thì hướng Bạch Ninh nhẹ nhàng hành lễ,tiếp lời với Bạch Ninh:

“Ngươi tên là gì.”

“Gia, nô tên Tiểu Ngọc.”

Bạch Ninh gật đầu cười nói với Tiểu Ngọc: “Tiểu Ngọc, ngươi qua đây cởϊ qυầи áo cho ta đi”

Tiểu Ngọc ngẩng đầu nhìn Bạch Ninh,ai ngờ cái liếc mắt này lại khiến mặt Tiểu Ngọc đỏ lên,bởi vì Bạch Ninh thực sự quá đẹp.

“Vâng, gia.”

Tiểu Ngọc một bên trả lời một bên đi đến gần Bạch Ninh, vươn tay cởϊ áσ nới dây lưng cho Bạch Ninh.

Mặc dù Hư Trần có chút bối rối nhưng khi nghe được Bạch Ninh để một nam nhân xa lạ cởϊ qυầи áo cho cậu, chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên lửa giận,lập tức ngăn lại nói:

“Không cho phép cởi.”

Bạch Ninh nhướng mày nhìn hắn một cái, nở nụ cười, “được rồi, Hư Trần đại sư nói không cho phép cởϊ qυầи áo, vậy liền không cởϊ qυầи áo vậy,Tiểu Ngọc ngươi lại đây hôn ta.”

Mặt Tiểu Ngọc càng đỏ, “Vâng.”y chu lên miệng nhỏ nhắn hướng môi Bạch Ninh hôn lên.

Nhìn thấy nam nhân xa lạ này chuẩn bị hôn Bạch Ninh, Hư Trần chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, hắn không khống chế được hành động của mình,nhất chân lại gần Bạch Ninh.

Đầu óc Hư Trần choáng váng,hắn cũng không biết rốt cuộc mình làm cái gì, chờ khi hắn tỉnh táo lại, hắn đang ôm Bạch Ninh phi như bay trên đường.(bởi vì anh ghen ghen ghen ghen mà!!!)

Bạch Ninh tỏ vẻ ngươi có thể ôm ta nhưng có thể đừng ôm kiểu công chúa không?(╥_╥)

Mặc dù hắn đã tỉnh táo lại rồi nhưng tay ôm Bạch Ninh lại càng chặt,hắn ôm Bạch Ninh về khách điếm để lên giường,sau đó đứng bên giường ngơ ngác nhìn chằm chằm Bạch Ninh,mà Bạch Ninh cũng không nói chuyện, cứ như vậy cùng hắn nhìn nhau.

“Ta. . .” Hư Trần vừa nói một chữ, phát hiện cổ họng của mình khàn khàn đến đáng sợ liền sửng sốt.

“Tiểu hòa thượng, ngươi rốt cuộc muốn làm gì.”

Vừa rồi ở Nam Phong quán, Hư Trần đột nhiên đem tiểu Ngọc đẩy ra, trực tiếp dùng phương thức ôm công chúa ôm cậu lên sau đó từ cửa sổ đi xuống lầu,liền chạy thẳng một đường về đây.

Bạch Ninh tưởng tượng qua vô số loại tình huống, nhưng mà duy nhất không có nghĩ tới, Hư Trần sẽ ôm cậu chạy trên đường.

Thật đúng là Hư Trần có thể mang đến cho cậu kinh hỉ,mặc dù quá trình hơi ngoài ý muốn, nhưng kết quả vẫn nằm trong tay Bạch Ninh.

Không ngờ sau khi Bạch Ninh hỏi xong Hư Trần đã trực tiếp tông cửa chạy ra ngoài,khi trời sắp sáng Hư Trần mới trở về phòng,nằm xuống liền ngủ.

Sau khi Hư Trần bỏ chạy, trong lòng luôn có lửa đốt, cảm thấy mình không bình thường nên ra ngoài luyện võ cả một đêm, cảm thấy bình thường mới trở về phòng nghỉ ngơi.

Ai biết trong mộng hắn lại không bình thường, hắn lần này lại mơ thấy Bạch Ninh, trong mộng Bạch Ninh cười rất tươi, thậm chí chủ động hôn hắn, Bạch Ninh môi vẫn mềm như vậy, thế nhưng là hắn cảm thấy còn chưa đủ, vươn tay ôm lấy Bạch Ninh, Bạch Ninh dịu dàng ngoan ngoãn để hắn ôm mình,nụ cười vẫn đẹp mắt như cũ. Hắn dùng sức ôm Bạch Ninh, thật giống như là muốn đem cậu nhập vào thân thể của mình vậy, hắn nghĩ muốn làm gì đó nữa,nhưng giấc mơ đã kết thúc.

Hắn tỉnh lại phát hiện mình quần vậy mà ướt.(sao ướt thì ai cũng bt r)

Trực giác hắn cảm thấy đây không phải là đái dầm, nhưng hắn không thể giải thích được đây chuyện gì đang xảy ra, hắn nghĩ có thể mình bị bệnh rồi,nếu không tại sao hắn lại trở nên kỳ lạ như vậy.

Nếu sinh bệnh,vậy hắn nên đi tìm đại phu, sau khi nghĩ kỹ hắn cuối cùng có chút tinh thần, chuẩn bị thu thập một chút đi ra ngoài tìm đại phu, nhưng mà đại phu còn chưa tìm được ,liền truyền đến tiếng gõ cửa.

Là Bạch Ninh!

Hư Trần mặt đột nhiên đỏ lên,cái dạng này của mình lỡ bị Bạch Ninh trông thấy, không biết Bạch Ninh sẽ cười thành cái dạng gì, không được, không thể để Bạch Ninh trông thấy, “Bạch. . . Bạch. . . Thí chủ, có. . . Có chuyện gì không?”

Nói xong một câu lắp bắp lại làm hắn lập tức càng thêm xấu hổ, hắn thật sự có lỗi với sư phó dạy bảo, một chút chuyện nhỏ liền hoảng loạn thành như vậy.

“đã đến giờ lên đường, động tác ngươi nhanh lên.”

“A.. Được...được rồi”

Sau một phen luống cuống tay chân rốt cuộc Hư Trần cũng thu thập xong đi ra ngoài,bèn vụиɠ ŧяộʍ nhìn Bạch Ninh một cái, kết quả vừa đúng lúc Bạch Ninh đang nhìn hắn, ánh mắt chạm nhau, Hư Trần cúi đầu xuống, không dám đối mặt cùng Bạch Ninh tăng nhanh bước chân đi lên phía trước Bạch Ninh.(ánh mặt ta chạm nhau,chỉ muốn nắm tay nhau thật lâu~```)

Bạch Ninh nhìn bóng lưng của hắn, mới nói với A Thất:

“Tối hôm qua là không phải kí©h thí©ɧ hắn quá mức rồi không?.”

A Thất: “Kí©h thí©ɧ đương nhiên là lớn rồi,nếu không giá trị tình cảm cũng sẽ không tăng nhiều như vậy.” Tối hôm qua, giá trị tình cảm tăng 10 điểm, hiện tại giá trị tình cảm đã đạt 85 điểm, cho nên không cần lo lắng hai người đột nhiên trở thành kẻ thù của nhau.

Mặc dù giá trị tình cảm tăng lên, nhưng Hư Trần lại rất không thích hợp, hắn không dám nhìn thẳng Bạch Ninh.

Hoặc là nhìn thấy Bạch Ninh mặt liền đỏ, nói chuyện ấp úng.

Đối với cái này, A Thất giống như rất hiểu rõ nói: “Xem dáng vẻ của ngốc hòa thượng này liền biết hắn không biết đối mặt người mình thích như thế nào đây mà!.”

Bạch Ninh lần đâu tiên đồng ý lời nói.

A Thất rất đắc ý, tiện hề hề nói: “Không nghĩ tới tiểu hòa thượng này ngây thơ như thế, chắc hẳn hắn chưa kịp phản ứng bản thân đã thích ngươi thật thú vị!”

Bạch Ninh: “Hắn từ nhỏ lớn lên ở chùa miếu, hòa thượng đều không nói chuyện yêu đương, bên người không có tham khảo, nếu là nhanh như vậy hắn liền có thể kịp phản ứng, ta mới có thể cảm thấy kỳ quái.”

Quan hệ đã đến một bước này của Bạch Ninh và Hư Trần ,không cần nghĩ đã biết sau này sẽ phát sinh cái gì, việc Bạch Ninh tiết kiệm như thế, không cần phải phí hết tâm tư đốc thúc sự tình phát triển,hiện tại cậu chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng là được.

Sau đó trời thế nhưng mưa to gió lớn, thật đúng là phải chuẩn bị cẩn thận một chút.

Bạch Ninh cho là còn rất lâu Hư Trần mới thông suốt, không ngờ tới lúc ban đêm sau khi Hư Trần bị đôi một thân nước mưa thì liền thông suốt.

Hai người đi một ngày đường, rốt cục cũng đến một tòa thành,sau khi ăn cơm Bạch Ninh định về nghỉ ngơi, nhưng Hư Trần lại muốn ra ngoài.

Trời vốn đã muộn, vả lại thời tiết nhìn có chút không tốt, nghe ông chủ khách sạn nói là sắp mưa.

Có điều Hư Trần khăng khăng muốn ra cửa, Bạch Ninh cũng không có ngăn cản. Hư Trần đi ra ngoài không bao lâu, trời liền đổ mưa.

Cậu biết lý do Hư Trần vì sao lại đi ra ngoài, sáng sớm ngày mai bọn họ phải xuất phát, nhưng xe hư rồi, cho nên Hư Trần muốn đi tìm người đem xe sửa xong trong đêm, để không chậm trễ hành trình ngày mai.

Mưa càng lúc càng lớn, không có ý muốn tạnh, Bạch Ninh không còn cách nào khác đành phải nhờ chưởng quầy cho mượn ô rồi ra ngoài tìm Hư Trần.

Bạch Ninh vừa đi dưới mưa khoảng nửa tiếng đồng hồ liền nhìn thấy Hư Trần,cậu nhìn thấy Hư Trần đang trốn mưa dưới mái hiên một ngôi nhà, có thể là do lạnh,nên cả người co lại thành một đoàn.

Bạch Ninh sững người một lúc mới chậm rãi đến gần Hư Trần. Cậu vừa mới lại gần, Hư Trần đã thấy cậu,hai người nhìn nhau, cậu giống như nhìn thấy ánh sáng trong mắt Hư Trần, một giây sau cậu đã bị Hư Trần ôm lấy.

“Bạch Ninh.”

Đây là lầ đầu tiên Hư Trần gọi tên Bạch Ninh ngay trước mặt Bạch Ninh,thế nhưng sau gọi lên một lần,hắn liền thấy không đủ, “Bạch Ninh, Bạch Ninh.”

Bạch Ninh nắm chặt tay lại thành nắm đấm,rất vất vả mới có thể chống lại ý muốn đẩy Hư Trần ra, “Ừ.” cậu nhàn nhạt đáp lại.

Cuối cùng,Hư Trần cũng đã nhận ra mình đang ôm cậu, lập tức buông cậu ra.

Bạch Ninh không thèm để ý cười nói “về khách điếm đi!”

Hư Trần cúi đầu xuống, “Ừm.”

Yue: giông bão tới! Bây mau tym máu cho bổn cô nương không thì chết cả lũ bây giờ!!!!

Tác giả có lời muốn nói: Tấn Giang giống như không thể viết thầy trò yêu nhau, thật khó chịu, đây là sự thực sao (TT)

⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻𝓉𝓪₋𝓵𝓪₋𝓭𝓾𝓸𝓷𝓰₋𝓹𝓱𝓪𝓷₋𝓬𝓪𝓬𝓱⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻