Chương 13: Cô Nhàn

Nhàn mở hộp quà của cha mẹ tặng cho mình, trong đầu liền tưởng tượng ra đủ mọi thứ, như một đôi giày búp bê xinh xắn, một bộ trang sức được thiết kế kỳ công, hay một chiếc đầm công chúa lộng lẫy... Nhưng khi mở ra, cô hoàn toàn bất ngờ vì món quà vô cùng giá trị. Ba cuốn sổ và một chùm chìa khoá. Một cuốn sổ hồng chứng nhận quyền sở hữu căn hộ hiện tại cô đang ở, một cuốn sổ tiết kiệm với rất nhiều con số, và một cuốn hợp đồng nhân thọ tất cả đều mang tên cô. Lúc này cô rất vô tư nên không thể lí giải được tại sao cha mẹ lại cho cô những thứ này vào lần sinh nhật thứ mười tám của mình. Cô nhìn cha mẹ, họ thừa hiểu con mình nghĩ gì nên cũng không để cô đợi lâu nữa.

- Hôm nay con đã bước sang tuổi mười tám rồi, đó là độ tuổi trưởng thành, con phải tự lập và tự chịu trách nhiệm với bản thân của mình. Cha mẹ đã cố gắng giữ bí mật đến ngày này mới tiết lộ cho con.

- Cha nói gì con không hiểu?

Cô hoang mang, mẹ khó xử, còn cha thì bình tĩnh. Ông kể cho cô nghe về cuộc hôn nhân tan vỡ từ lâu. Sự hạnh phúc hay những nụ cười gượng gạo chỉ là diễn để cho cô nghĩ mình có một gia đình hoàn hảo. Họ đã hoàn thành trách nhiệm cho cô một tuổi thơ đẹp nhất. Giờ đã đến lúc, họ đi tìm hạnh phúc thuộc về họ.

Cha nói xong thì lái xe đi, mẹ cũng chỉ ôm cô vỗ về rồi vội đi ra ngoài như thể sợ ở lại nhìn cô bà sẽ thấy tội lỗi. Cô nhìn căn nhà rộng thênh thang, chứa đựng bao nhiêu nụ cười, hạnh phúc của tuổi thơ đẹp vô cùng. Hôm nay, cô mới biết, cha mẹ cô đang đóng một bộ phim cho cô xem. Và họ đều là những diễn viên rất chuyên nghiệp.

Họ đi cả rồi, cô bắt đầu khóc, những tiếng khóc thật lớn vang vọng trong căn nhà chỉ có mình cô. Tiếng chuông cổng kêu lên, mang đến cho cô hy vọng họ quay về để động viên cô, hay họ đã đổi ý. Họ cần cái gia đình này hơn hạnh phúc của họ. Nhưng không, người ngoài cổng là Thọ, người anh thanh mai trúc mã của cô. Gia đình cô và gia đình hắn là đối tác làm ăn thân thiết. Cha mẹ của cả hai bên đã xác định sau này khi trưởng thành cô và anh ta sẽ lấy nhau để tăng sức mạnh cho cả hai tập đoàn.

Thọ thấy cô mở cổng thì nở nụ cười rất tươi, hắn nhìn lên đôi mắt đang sưng húp của cô thì giơ tay ra lau nhưng cô né hắn. Tuy cô và hắn chơi rất thân, nhưng cô có cảm giác bản thân không hề có thứ tình cảm đặc biệt dành cho hắn. Có điều, cô chưa từng yêu ai, và cha mẹ cũng đã nói rất rõ, hắn là vị hôn thê của cô, nên cô cũng mặc định coi hắn là bạn trai mình.

Hắn thấy cô né mình thì hơi cười nhếch mép, cô không để ý tới hắn nên không biết điều đó. Cô hỏi hắn.

- Anh tới đây làm gì?

- Hôm nay sinh nhật em mà, anh phải tới để chúc mừng chứ.

- Em đang buồn nên không có tâm trạng ăn mừng.

Hắn nghe vậy liền cất lời ngon ngọt dỗ dành.

- Nếu buồn, em có thể chia sẻ cùng anh mà.

Cô mệt mỏi vô cùng, mà hắn cứ lè nhè bên tai.

- Hôm khác em sẽ nói với anh, giờ em không có tâm trạng.

Hắn nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cô thì cảm thấy sĩ diện của mình bị tụt xuống vài phần nên tự nhủ với lòng, nhất định hôm nay phải để cho cô ê chề trước hắn. Để xem cô cao ngạo được bao nhiêu.

- Em đang buồn, vậy mình uống chút rượu đi, nó sẽ giúp em giải toả nỗi buồn nhanh chóng.

Phải rồi rượu. Cô nghe nói, khi buồn uống rượu sẽ khiến đầu óc trở nên thoả mãi hơn. Dù sao hắn cũng tới rồi, có bạn uống cùng cũng tốt. Mười tám tuổi ngây thơ, mười tám tuổi chưa hiểu hết lòng người. Ngày sinh nhật mười tám tuổi tưởng chừng như rất đẹp lại biến thành ngày mà cô ám ảnh nhất. Ngày hôm ấy, cha mẹ bỏ cô, còn hắn... Hắn đã cưỡиɠ ɧϊếp cô...

Cô chưa say hẳn, nhưng toàn thân cô mềm nhũn ra không thể phản kháng được. Đó là thứ đau đớn nhất vì mọi hình ảnh của ngày hôm ấy nó đã khắc sâu vào trong bộ não của cô, khiến cô ám ảnh mỗi khi nhắm mắt lại.

Tên khốn đó đã xé toạc chiếc đầm công chúa lộng lẫy của cô ra, chiếc qυầи ɭóŧ bị hắn kéo khỏi hai chân cô, hắn biếи ŧɦái đưa mảnh vải nơi chính giữa lên mũi ngửi rồi cười man rợn. Đừng dấu răng của hắn in đậm trên người cô khiến thân thể cô rướm máu. Và cơn đau tận cùng đạt tới đỉnh điểm khi hắn đưa cái thứ khốn nạn không bằng xúc vật của hắn đâm thẳng vào người cô. Hắn cười thoả mãn, còn cô thì đau đớn tột cùng. Nỗi đau khi cơ thể rách toạc cũng chưa là gì so với nỗi đau tinh thần của sự nhục nhã mà cô phải chịu đựng.

Cái miệng dơ bẩn của hắn nói ra những lời ngon ngọt có, tục tĩu có. Hắn bỏ lại cô ở đó rồi đi về.

Cơn đau đã vượt ra khỏi cơn say, cô đã tỉnh táo hơn nên lấy điện thoại gọi cho mẹ khóc lóc. Mỗi lần có việc gì, mẹ luôn là người bạn để cô chia sẻ. Nhưng lần này mẹ chỉ nói những lời sát muối vào tim cô.

- Trước sau gì hai đứa cũng kết hôn, con cần biết điều một chút thì mới hạnh phúc được. Mẹ chuẩn bị bay rồi, con tự lo cho bản thân đi. Sau này có gì cần thiết thì hãy gọi cho mẹ.

Tiếng tút dài vang lên ảm đạm, giống hệt như cuộc sống đầy bế tắc của cô lúc này. Tại sao lại đối xử với cô như vậy chứ? Mới vài tiếng trước thôi, cô còn đang rất hạnh phúc mà. Giá như, đó chỉ là một giấc mơ, tỉnh dạy sẽ hết thôi mà.

Mồ hôi ướt đẫm trên người cô, thuốc an thần cũng hết tác dụng, cô giật mình tỉnh giấc. Nó đúng là giấc mơ, nhưng là giấc mơ đang tái hiện lại bi kịch có thật của cuộc đời cô. Năm ấy cô mười tám tuổi...