“Đinh, hệ thống thu nhặt ve chai xin chào: không thể thu một kẻ bắt nạt người yếu còn cặn bã như thế, không thể cảm hoá, hợp để đánh.”
Kiều Hữu Hữu ngơ ngẩn, nhưng thanh âm kia không xuất hiện nữa, cô vội vã gặp Lục Thức Châu, cũng chẳng suy nghĩ nhiều.
Cô theo ký ức kiếp trước, một đường chạy như điên, chạy tới nơi cô và anh từng ở.
Nhưng đến cửa nhà, cô ngây người.
Căn nhà đổ nát không chịu nổi, rào chắn ngã trên mặt đất, cửa chính đã mục nát, xiêu vẹo treo trên khung cửa, phủ kín mạng nhện màu bạc.
Dấu vết không có ai từng sống ở đây.
Kiều Hữu Hữu thất hồn lạc phách nhớ lại lúc này, anh còn chưa tới thôn.
Anh tên là Lục Thức Châu, từ đế đô tới, trong bối cảnh các thanh niên trí thức trong thôn lục tục trở về thành phố, anh lại từ thành phố lớn đến cái nơi thâm sơn cùng cốc này, điều này hiển nhiên không tầm thường.
Anh là con hoang của một gia đình giàu có.
Ở cái niên đại nam nữ yêu đương kia dựa vào giới thiệu, ra ngoài hẹn hò phải cách xa nhau nửa mét, con riêng là một vết nhơ trọng đại, gia tộc không chịu nhận anh, đưa đến nơi thâm sơn cùng cốc.
Lúc ấy trong thôn vừa mới mở trường học, lại nghênh đón thanh niên trí thức trở về thành phố, không có mấy giáo viên, học sinh cũng không có lòng dạ đi học.
Anh dựa vào sức một mình xây dựng lại ngôi trường tiểu học lại ngoài ý bị hủy dung còn mù một con mắt, từ nay về sau không làm được giáo viên, chỉ cầm một ít bồi thường ở trong thôn ăn no chờ chết.
Chuyện cô vì tiền gả tới, trong lòng Lục Thức Châu rất rõ ràng, nhưng vẫn không nói một lời đưa tiền cho cô, tự mình xoay người đi vào phòng bếp nấu cơm cho Kiều Hữu Hữu.
Kiều Hữu Hữu nghĩ thầm, lần này cô sống lại trở về, tất nhiên phải để cho Lục Thức Châu, trải qua một cuộc sống khác.
Kiếp trước, anh yên lặng che chở chính mình, lần này đổi lại cô bảo vệ anh, chỉ cần cô co ăn, nhất định Lục Thức Châu cũng chẳng đói bụng.
Về phần những người nhà kỳ lạ kia, cô sẽ không tha cho bọn họ.