Chương 9

Kiều Hữu Hữu đang chuẩn bị về nhà thì nhìn thấy mấy đứa trẻ vội vã chạy về phía cửa thôn, vừa chạy vừa hô: "Nhanh lên, nếu không qua thì không nhìn thấy nữa!"

Kiều Hữu Hữu giữ chặt một đứa trẻ hỏi: "Sao vậy?"

Đứa nhỏ kia nói: "Giáo viên mới đến từ thủ đô đã tới thôn chúng ta, mọi người đều nói giáo viên rất đẹp trai, chúng em muốn đến xem thử.”

Là Lục Thức Châu tới! Kiều Hữu Hữu kích động nghĩ.

Nhưng mà, là cô nghe lầm sao? Anh đẹp trai?

Lúc trước anh xấu đến mức có thể dọa khóc đám trẻ con trong thôn Khinh Thuỷ.

Kiều Hữu Hữu vừa chạy đến cửa thôn liền nhìn thấy Lục Thức Châu.

Đập vào mắt chính là bóng lưng, dáng người thon dài cao ngất kia, mặc kệ lúc nghèo túng cỡ nào, đều thẳng tắp, rất có vài phần khí khái.

Kiều Hữu Hữu vô số lần tỉnh dậy từ đêm khuya, liền nhìn thấy anh thắp đèn dầu tối mù ngồi bên cạnh bàn đọc sách.

Là anh, chính là anh.



Lúc này, Lục Thức Châu quay đầu lại, Kiều Hữu Hữu hoàn toàn bối rối.

Mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng, sống lưng thẳng tắp, cao hơn một mét tám càng dễ thấy trong thôn dân, khuôn mặt hoạ thuỷ đó khiến người ta say đắm, lại mang theo sự xa cách cùng cực.

Trong lòng Kiều Hữu Hữu, Lục Thức Châu vẫn luôn xấu xí, lần đầu tiên cô nhìn thấy khuôn mặt hủy dung kia đã thét lên chói tai.

Bây giờ cô ấy cũng muốn hét lên, hét quá đẹp.

“Thầy Lục, thầy là người thủ đô, qua một thời gian nữa có về không?”

“Thầy Lục, buổi tối anh đến nhà chúng tôi ăn cơm đi, đám thanh niên trí thức ở cùng tôi đều về thành phố, tôi ăn cơm một mình rất buồn.”

Mấy cô gái chưa lập gia đình trong thôn và mấy nữ thanh niên còn chưa về thành phố vô cùng nhiệt tình.

Tuy rằng vừa mới chia tay không bao lâu, nhưng cô đặc biệt nhớ anh.

Không biết Lục Thức Châu đời này, còn có thể thích cô hay không, nhưng không sao, cô sẽ yên lặng bảo vệ anh.

Lục Thức Châu nghe trưởng thôn hàn huyên, nghe câu được câu mất. Anh dễ bị hạ đường huyết, bôn ba và lao lực nhiều ngày qua khiến anh rất mệt mỏi, bệnh cũ lại tái phát.