Chương 30

Sau đó quốc gia bắt đầu phát thông báo về bệnh giun đũa, rồi phát thuốc tẩy giun định kỳ cho người, còn để cho thôn tuyên truyền tác hại của bệnh giun đũa, mọi người lúc ấy mới ngớ ra, có lẽ Chu Khang Khang hẳn là bị bệnh giun đũa, giun bơi tự do lên mắt, làm Chu Khang Khang phát bệnh.

Kiều Hữu Hữu giả vờ đi tới an ủi đứa nhỏ, nhân cơ hội kéo tay thằng bé nhìn xem.

Móng tay không sạch sẽ, còn có thể nhìn thấy mấy đốm hình bầu dục màu trắng, nhất thời cô hiểu ra, đây chính là bệnh giun đũa..

Kiều Hữu Hữu lấy cớ đi vệ sinh, lén vào không gian hái một nắm cây hoa tiêu đưa cho thím Trương: "Thím ơi, cái này nấu nước cho thằng nhỏ uống, nấu nhiều một chút, uống liên tục trong vòng hay ngày. Thím nhớ quan sát kỹ, nếu thằng nhỏ vẫn cứ như vậy nên đưa đến bệnh viện khám ngay.”

Thím Trương từng nhìn thấy hoa tiêu trên trấn rồi, loại gia vị này rất đắt, mấy năm nay tuy rằng không xảy ra nạn nói, nhưng mọi người cũng chẳng được ăn no cơm.

Tiền trong nhà được giữ lại dành để mua gạo mua mì, gia vị…..mua tiêu thì tiếc lắm. Giờ thấy Kiều Hữu Hữu lôi ra một bó hoa tiêu lớn nói muốn tặng cho mình, bà ấy vội vàng từ chối ngay.

Hai người đẩy qua đẩy lại, thím Trương mãi không chịu nhận, cuối cùng Kiều Hữu Hữu đột nhiên thông minh ra: “Thím Trương, nếu không thì con đưa thím thêm một ít hạt tiêu, còn thím đưa con mấy đôi giầy thím không đeo nữa?”



Chu Oánh kéo Chu Khang Khang từ trong tay mẹ mình ra, châm biếm nói: “Úi chà, hoa tiêu thì đáng mấy đồng? Còn muốn đổi mấy đôi giày cơ đấy?”

Kiều Hữu Hữu không muốn để cô ta hiểu lầm: “Không, tôi muốn mấy đôi giày không đeo được nữa cơ.”

Chu Oánh nghe vậy rất nghi ngờ.

Nhà cô ta nhiều giày không đeo được nữa lắm, đàn ông nhà cô ta toàn đeo ra ruộng làm đồng, đeo đến mức mục đến không thể mục hơn nữa mới thay giày mới, nhưng vẫn tiếc của không nỡ vứt đi nên vất trong cái bồ để ở nhà kho chờ đầy thì đem đi đổi mấy thứ khác.

Nhưng bởi vì mục nát quá rồi, cũng chẳng đổi được gì.

Kiều Hữu Hữu muốn lấy thứ bỏ này hả?