Chương 29

Giày cũ nhưng đã được giặt sạch.

“Con gái con đừng chê nhé, mặc dù là của Oánh Oánh nhà thím đeo, nhưng thím đã giặt sạch rồi.”

Kiều Hữu Hữu làm sao có thể chê được chứ, bây giờ người trong thôn đều mặc quần áo vá, đôi giày cũ này cũng coi như là thứ tốt.

Đôi giày này so với đôi giày lúc trước cô đi không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Cô dịu dàng nói cám ơn, cũng nói cám ơn Chu Oánh đang đứng bên cạnh trợn trắng mắt: "Cám ơn em gái Chu Oánh, ân tình này sau này chị sẽ trả.”

Chu Oánh ha một tiếng, muốn nói thì bị mẹ cô ta trừng mắt một cái, bèn đóng sập cửa.

Thím Trương do dự một chút, kéo tay Kiều Hữu Hữu: "Con gái, chuyện nhà con thím đều nghe rồi, con nên có chủ kiến, đừng nghe ba mẹ con loay hoay, chôn vùi cả đời mình.”

Bà ấy lại nghe được chuyện của nhà họ Kiều, đã là thời đại nào rồi, còn có người ép con gái mình ở nhà làm trâu làm ngựa?

Nếu không phải con gái của bà ấy nói bà thà thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, người nhà họ Kiều sẽ không cảm kích, thì bà ấy đã xông vào đánh vỡ đầu chó của Kiều Đại Khánh từ lâu rồi.



Kiều Hữu Hữu trong lòng ấm áp, gật đầu: "Thím yên tâm, con nhớ rồi.”

Thím Trương gật đầu, quay đầu thở dài.

Trong lúc hai người nói chuyện, cháu trai nhỏ Chu Khang Khang của thím Trương từ trong phòng chạy ra, lúc xuống bậc thang, một chân giẫm hụt, quỳ rạp trên mặt đất oa oa khóc lớn.

Thím Trương vội vàng bế thằng bé lên, nhìn thấy trên đầu Chu Khang Khang nổi lên một cục u lớn, đau lòng ôm vào trong ngực nhẹ giọng dỗ dành.

Vừa dỗ vừa thở dài: "Đã ba tuổi rồi, đi đứng kiểu gì vậy con?"

Kiều Hữu Hữu đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Thím Trương, đứa cháu trai nhỏ này của bà, có kết cục không tốt chút nào.

Chu Khang Khang sinh ra thông minh đáng yêu, người người đều nói đứa nhỏ này lớn lên chắc chắn rất có tương lai.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, năm ba tuổi thằng bị bệnh, mắt không nhìn thấy nữa, vào thành phố cả đi cả về hồi lâu đã tiêu hết tiền tiết kiệm trong nhà, nhưng cũng không thể khôi phục thị lực bình thường.