Chương 3

Kiều Hữu Hữu kéo thân thể suy nhược cắt cỏ heo nhặt lúa mạch nấu nước rửa chén, sau khi làm xong, trước bàn cơm chỉ còn lại canh thừa cơm.

Thời gian nhanh chóng trôi qua.

Năm mười tám tuổi, Kiều Cạnh cầm tiền mượn được ra ngoài làm ông chủ, kết quả xảy ra tai nạn xe cộ mà chết.

Cô bị cha ruột cột vào cọc dùng roi liều mạng quất, roi dính đầy máu: "Anh mày chết rồi, mày lại không nuôi cháu trai cháu gái, đúng là vô ơn, không có lương tâm!"

Vài năm sau, cô mặc áo bông đỏ, mặt không chút thay đổi ngồi ở trong hỉ phòng, Triệu Thanh ở bên cạnh lau nước mắt nói: "Vì các cháu, con ráng nhịn một chút, ba mẹ thật sự không đủ tiền để chúng đi học.”

Cửa lớn mở ra, một người đàn ông mắt mù vẻ mặt dữ tợn kéo một cái chân gãy đi vào, đó chính là chồng mới cưới của cô, Kiều Hữu Hữu hoảng sợ nhìn anh, toàn thân không ngừng run rẩy.

Sau đó, cô dựa vào việc kinh doanh gia vị trở thành nữ doanh nhân nổi tiếng, trong chương trình phỏng vấn, Kiều Cạnh và chị dâu Thiệu Nhã đột nhiên xuất hiện, quỳ rạp xuống trước mặt cô, cầu xin cô tha thứ, dưới sự khuyên bảo của người dẫn chương trình, cô bất đắc dĩ chấp nhận.

Không lâu sau, cô cắt bỏ tử ©υиɠ, vào ICU.

Mà cái gọi là thân nhân của cô, xé rách da mặt giả nhân giả nghĩa, lộ ra khuôn mặt dữ tợn.

Mười mấy năm nhân sinh tốt đẹp nhất của cô đã dành cho lũ heo chó không bằng người nhà.



Đau quá, muốn chết!

Đau quá, muốn cử động một chút!

Đau quá, đau quá!

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa rất nhỏ, có người đi vào, sau đó một đôi tay ấm áp nhẹ nhàng ôm lấy thân thể trăm ngàn vết thương của cô.

Một giọng nam nhân vang lên bên tai: "Anh tới đây.”

Giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ kia lại khiến Kiều Hữu Hữu suy sụp khôi phục bình tĩnh.

Sau đó người đàn ông đưa tay rút ống oxy của cô ra.

Một trận co giật ngắn ngủi, Kiều Hữu Hữu cảm giác thân thể nhẹ nhàng bay lên, toàn thân đau đớn không còn nữa.

Cô ấy được giải thoát.

Nhưng cô không đi, xoay người nhìn.