Chương 2

Mất hết can đảm!

“Mẹ......”

“Con đau quá, để con đi…”

Không ngờ Triệu Thanh một tay che miệng của cô: "Con gái, đừng nói cái này, chẳng phải con có tiền tiết kiệm riêng sao, mau nói cho mẹ biết, mẹ có tiền trong tay mới có thể đứng thẳng lưng làm người.”

"Mẹ đời này khổ như vậy, sao con có thể ích kỷ như thế, nói bệnh liền bệnh, trong lòng con không có người nhà sao?

Triệu Thanh luôn đứng đó cằn nhằn, chờ bà nói xong phát hiện con gái không có phản ứng, mới vội vàng ấn chuông khẩn cấp ở đầu giường.

Kiều Hữu Hữu lại bị đẩy vào phòng cấp cứu, Triệu Thanh ngồi ở cửa khóc thành nước mắt.

Y tá cấp cứu không rõ nguyên nhân còn vui mừng: "Người nhà Kiều tổng thật tốt, người nhà bệnh nhân khác đều sợ tiêu tiền không chữa trị, người nhà này ngược lại bao nhiêu tiền đồng ý chi trả, còn khóc lóc xót thương cho con gái mình nữa.”

Nhưng bác sĩ bên cạnh lại thở dài.



Bệnh nhân dưới tay giống như bộ xương khô, trải qua vô số ca phẫu thuật hắn không nỡ xuống tay thêm nữa.

Kiều Hữu Hữu lại một lần nữa thoát khỏi tay tử thần, khí quản bị cắt ra, ống dẫn lạnh như băng lại tăng thêm mấy cái.

Bác sĩ nói với Triệu Thanh: "Chuẩn bị tâm lý bất cứ lúc nào, tình trạng bệnh nhân không tốt.”

Triệu Thanh đau lòng khóc ngã ngồi xuống hành lang: "Con gái của mẹ ơi, con phải kiên cường lên…”

Lúc không có người lại âm thầm mắng: "Cái đồ vô dụng này, khó khăn lắm mới kiếm được chút tiền, con mà đi như thế sau này anh trai con tiêu cái gì?"

*

Nhịp tim dần dần yếu ớt, từng cảnh tượng hiện lên trước mắt Kiều Hữu Hữu.

Cô vừa mới sinh ra bị ném vào màn tuyết dày đặc, lạnh đến mức môi xanh tím, Kiều Quốc Khánh ở dưới mái hiên uống rượu nhìn: "Tao không nuôi đồ vô dụng."

Lúc ba tuổi, một chiếc xe dừng trước cửa nhà họ Kiều, một người phụ nữ ăn mặc gọn gàng xinh đẹp bỏ lại một cậu bé cũng không quay đầu lại mà đi, Triệu Thanh đẩy Kiều Hữu Hữu ra, ôm cậu bé kia vào trong ngực: "Con trai của Quốc Khánh chính là con trai ruột của em!”