Chương 35: Cá chép vượt Long môn (4)

“Muốn là được!” Trần Duyệt Vũ quyết định giúp Trần Văn Xương một phen.

“Anh cắn ngón tay, nhỏ vào lá bùa này một giọt máu.” Cô đưa một lá bùa Tụ Dương cho Trần Văn Xương. Trần Văn Xương nhanh chóng cắn ngón trỏ, nhỏ một giọt máu vào lá bùa đó.

Trần Duyệt Vũ cầm lá bùa dính máu, nói Trần Văn Xương đưa cho cô một cái bật lửa. Thời điểm cô dùng bật lửa muốn đốt cháy lá bùa, đột nhiên phát sinh một chuyện khiến cô không thể tưởng tượng được.

Không ngờ lão ngũ trong kênh nước thảnh thơi bơi qua khỏi miếng ngói, dễ như trở bàn tay!

“!!!”Nhẹ nhàng giống như không tốn chút sức lực nào.

Trần Duyệt Vũ nhìn mưa trút xuống ào ào, cơn mưa buổi sáng đã rót một lượng nước lớn vào kênh nước đã đào, nước dâng cao, lão ngũ thế mà có thể trực tiếp bơi qua khỏi miếng ngói!

Cá chép vượt Long Môn, quý đến mức không thể diễn tả bằng lời!

Trần Duyệt Vũ nhìn Trần Văn Xương, cảm thấy chuyện này thực sự thú vị. Có lẽ Trần Văn Xương là người không có dã tâm, cũng là người không có chí tiến thủ nhất trong số năm người anh em. Nhưng ông trời làm điều tốt, thời điểm cá chép đen vượt Long Môn lần thứ hai, trời mưa to tầm tã, trợ giúp lão tam phóng qua Long Môn thành công.

Trần Duyệt Vũ lắc đầu, huyền học chính là kỳ diệu như vậy, tính chuẩn đến mấy cũng không bằng mệnh tốt.

Thời điểm nói cho Trần lão gia tử biết đã chốt được bảo địa có thể sinh ra được đại văn hào, Trần lão gia tử cười ha hả đưa cho cô một tấm thẻ, nói trong thẻ có 200 vạn, cảm tạ đại sư đã tìm được một bảo địa cho nhà họ Trần, nhà họ Trần vô cùng cảm kích, nhất định sẽ nhớ ân đức của đại sư!

Thời điểm cầm thẻ, rời khỏi nhà họ Trần, Trần Duyệt Vũ dặn dò Trần Văn Xương, bảo anh ta nhanh chóng cưới vợ trong vòng ba năm, hơn nữa phải nhanh chóng sinh con trai, không thể kéo dài thêm nữa.

Trần Văn Xương: “…”

Rời khỏi nhà họ Trần, chuyện đầu tiên cô làm chính là đi đến bệnh viện Nhân Dân 1 để thanh toán phí phẫu thuật cho em trai. Bác sĩ phụ trách cảm thấy Trần Duyệt Vũ rất lợi hại, thật sự kiếm ra được 200 vạn để cứu mạng em trai.

Trước mắt, tiền trong tay không có nhiều lắm, nhưng Trần Duyệt Vũ vẫn phải đi đến chỗ cửa hàng bên cạnh bệnh viện, mua một ít đồ dùng sinh hoạt cho em trai, như vậy thì sau khi cậu phẫu thuật xong, liền có thể sử dụng.

Bước ra khỏi cửa hàng, cô mang theo một cái thùng nhựa màu đỏ, bên trong thùng có một đôi dép lông ngỗng, hai cái khăn lông, còn có sữa tắm, dầu gội. Một tay khác của cô cầm một túi đồ ăn vặt, đều là thứ mà ngày thường em trai thích ăn nhất.

“Lão đại, anh xác định đại sư huyền học mà chúng ta đang tìm … là cô bé ấy sao?” Người thanh niên ngồi ở ghế phụ kinh ngạc nói.

Ngồi ở ghế lái là một người đàn ông mặc áo vest màu lam. Anh từ xa nhìn về phía Trần Duyệt Vũ, không nói hai lời liền đẩy cửa xuống xe, hai chân thon dài bước ra, lập tức đi đến trước mặt Trần Duyệt Vũ: “Xin chào, Trần đại sư, tôi là Cố Cảnh Phong của Đội điều tra đặc biệt. Tôi có một cái án tử, hy vọng cô có thể hỗ trợ.”