Chương 34: Cá chép vượt Long môn (3)

Bốn người ở đây đều nhìn con cá chép đen ở trong kênh nước. Hiện giờ, chỉ còn lại một mình nó.

Lão tam bơi tới trước miếng ngói, đùa nghịch với cái đuôi cá, muốn phóng qua miếng ngói, nhưng cũng nhảy không qua.

Trần Duyệt Vũ thở dài một tiếng, xem ra thực sự là ông trời đã định. Cho dù thi cốt của Trần lão tiên sinh được an táng ở “Ngự bút” bảo địa, kết quả là năm đứa con trai nhà bọn họ, không một ai có phúc khí nhận được sự vinh dự này.

Trần Duyệt Vũ đi đến sát mép hồ nhân tạo. Thời điểm cô khom lưng, muốn rút miếng ngói ra, trên không trung bỗng nhiên vang lên hai tiếng sấm rền. Ngay sau đó, trời liền đổ mưa.

Trương Tử Tuấn và Lưu Mãnh vội vàng chạy vào trong đình tránh mưa. Trần Văn Xương cũng kêu Trần Duyệt Vũ đi tránh mưa. Nhưng vô ý liếc mắt một cái, Trần Duyệt Vũ nhìn thấy lão tam trong kênh nước đang đong đưa đuôi cá, phun vài cái bọt khí ở trước miếng ngói, giống như là đang dồn sức để nhảy.

“Trước hết khoan rời đi đã.” Trần Duyệt Vũ gọi Trần Văn Xương lại.

Lão tam nhảy qua được miếng ngói hay không, đều có quan hệ đến vận mệnh của Trần Văn Xương, là người nắm quyền, dưới một người trên vạn người.

Mưa càng lúc càng lớn, Trương Tử Tuấn mang ô đến cho Trần Duyệt Vũ và Trần Văn Xương. Trần Duyệt Vũ tay cầm ô, hỏi Trần Văn Xương: “Anh có muốn sau này, con trai anh sẽ vô cùng tài giỏi, dưới một người trên vạn người không?”

Trần Văn Xương có chút ngốc, mặt đầy dấu hỏi chấm mà nói: “Đại sư, tôi còn chưa có kết hôn đâu, làm gì có đứa con trai nào.”

“Tôi nói là về sau cơ mà.” Trần Duyệt Vũ nghiêm túc nói: “Anh nghĩ kỹ rồi nghiêm túc trả lời tôi, chuyện này có quan hệ tới vận mệnh của cả gia tộc nhà anh. Hoặc là tôi nói đơn giản một chút, anh có muốn con trai anh sau này sẽ làm quan chức lớn, là người cầm quyền hay không?!”

“Muốn! Tất nhiên là muốn nha! Nhưng mà chuyện này không có khả năng đâu!” Quả nhiên, Trần Văn Xương không có chí lớn.

“Nếu hiện tại cho anh một cơ hội thì sao, để anh làm thay đổi vận mệnh của con trai anh. Nếu anh nói là muốn, con trai anh về sau nhất định sẽ là đại nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn của giới văn học Trung Quốc!”

Trần Văn Xương biết lời nói của Trần Duyệt Vũ không có khả năng không có nguyên do. Anh ta cẩn thận ngẫm lại, nói: “Tất nhiên là tôi muốn! Có ai không muốn con trai của mình có thể quang tông diệu tổ, khiến cả gia tộc tự hào chứ!”